Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 971: Cũng Không Ngu

Chương 971: Cũng Không Ngu

Thái Ngọc giận dữ cười, chỉ vào Khương Chi nói: “Là cô? Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?”

Khương Chi cười nhẹ: “Có gì mà không dám? Tôi đã làm gì sai à? Rõ ràng là nhà họ Hoắc các người lòng dạ độc ác.”

Cô nói chuyện với thái độ bình tĩnh từ tốn giống như đang tán gẫu với Thái Ngọc vậy.

Dù sao Thái Ngọc cũng là người làm chủ gia đình của nhà họ Hoắc, nghe Khương Chi chế giễu nhưng cũng không bày ra tư thế người đàn bà đanh đá chửi đổng.

Bà ta đảo mắt, nhìn về phía giường bệnh của Hoắc Thế Quang, cười lạnh nói: “Hôm nay, cô đến đây không chỉ đơn giản là để chọc tức tôi đúng chứ? Nghe nói cô và con bé Triệu Cam Đường đó rất thân thiết. Sao nào, muốn bảo Thế Quang đi gặp nó ư?”

Khương Chi nhíu mày, giọng điệu của Thái Ngọc khi nhắc đến Triệu Cam Đường lạnh lùng đến mức chỉ thiếu nghiến răng nghiến lợi.

Theo như cô biết, Triệu Cam Đường là người không tranh không giành, tính tình rất ôn hòa, ở nhà họ Hoắc cũng rất được lòng người. Không có lý do gì mà Thái Ngọc lại ghét cô ấy đến vậy, hay là...

“Hừ, Triệu Cam Đường chết rồi thật tốt, chết rồi đúng là quá tốt.”

“Lúc trước nếu không phải cô ta dẫn theo cô xông loạn lên thuyền thì làm sao cô có thể bắt Hoắc Cẩm Tư đi? Đúng là trời cao có mắt, cho cô ta chết đi, cũng khiến tâm trạng tôi thoải mái hơn nhiều.”

Thái Ngọc hơi hất cằm, lúc nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào Khương Chi.

Bà ta ghét Khương Chi nên dĩ nhiên muốn nói vài lời khó nghe với cô. Tuy nhiên lời bà ta nói cũng không hoàn toàn là nói dối, bà ta thực sự hận Triệu Cam Đường, thậm chí ghét tất cả những người liên quan đến chuyện hôm đó.

Mí mắt Khương Chi hơi rủ xuống, tâm trạng có chút phức tạp.

Lúc đó vì cứu Tiểu Tông, cô thực sự có ý định lợi dụng Triệu Cam Đường, không ngờ cuối cùng lại liên lụy đến cô ấy. Sau chuyện đó, có thể tưởng tượng được thái độ của Thái Ngọc đối với Triệu Cam Đường như thế nào nhưng cô ấy lại không một lời oán trách.

Triệu Cam Đường luôn tin tưởng cô, thậm chí không hỏi một câu nghi ngờ nào.

“Nhanh chóng cút đi trước khi tôi nổi giận. Đừng bao giờ đến đây nữa, tôi cũng sẽ không cho Thế Quang đi gặp Triệu Cam Đường!”

Mặc dù Thái Ngọc có tính tình nóng nảy nhưng còn không đến mức ngu xuẩn như vậy.

Hôm nay Khương Chi đến bệnh viện chắc chắn là có sự chuẩn bị trước, nếu không cô sẽ không thể xông vào đây một cách dễ dàng như vậy, thậm chí giọng điệu nói chuyện với bà ta cũng không thay đổi chút nào. Rốt cuộc cô vẫn là người của nhà họ Thi ở thủ đô. Nếu bà ta công khai ra tay với cô ở đây thì chỉ khiến nhà họ Hoắc bị tổn hại.

Cái chết của Hoắc Thế Vinh vẫn khiến nhà họ Hoắc bị tổn hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể chịu đựng được biến cố lớn hơn nữa.

Tuy nhiên, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái phao cứu mạng Hoắc Cẩm Tư này. Bất kể sử dụng thủ đoạn gì, bà ta cũng phải tìm cậu nhóc trở về!

Khương Chi đột nhiên cười nhẹ, ánh mắt nhìn Thái Ngọc lộ ra chút vẻ cân nhắc.

Thái Ngọc nhíu mày, đưa mắt nhìn Hoắc Thế Quang đang nằm trên giường, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không mấy tốt đẹp.

“Hoắc Thế Quang, anh có nghe thấy không? Có vẻ như chị dâu anh rất bất mãn với Triệu Cam Đường, thậm chí không muốn anh đi gặp cô ấy lần cuối. Anh cứ nằm đó tự lừa dối bản thân như vậy, không chỉ không báo được thù mà chỉ sợ sau này cũng chỉ có thể trở thành kẻ bị nhà họ Hoắc ruồng bỏ.”

“Đến lúc đó, cho dù anh muốn báo thù cho Triệu Cam Đường thì cũng đã quá muộn rồi.”

Khương Chi nhìn Hoắc Thế Quang, giọng nói lạnh lùng.

“Cô đừng có nói lung tung! Trong vụ tai nạn xe hơi, Thế Quang bị tổn thương não. Bác sĩ nói có lẽ sẽ phải nằm mười ngày tám tháng! Hơn nữa, Triệu Cam Đường là chết vì tai nạn xe, báo thù cái gì?” Thái Ngọc quát lớn nhưng lông mày bà ta lại nhíu chặt hơn ai hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận