Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 905: Không Biết Yêu

Chương 905: Không Biết Yêu

Khương Chi nhíu mày nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, lúc rủ mắt xuống, đáy mắt như vừa lóe lên sát ý.

Con người tên Ân Đình này quá biến thái, vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc giao mạng sống của mình ra, hạng người này đã quyết tâm muốn làm gì thì chỉ sợ rất ít có khả năng không thành, giữ mạng hắn lại, sớm hay muộn cũng thành tai họa.

Chỉ là nói thế nào thì hắn cũng là con trai của quan lớn Hồng Kông, nếu để hắn chết ở chỗ này, sợ là người nào cũng khó mà bàn giao.

Suy nghĩ liên tục một hồi, Khương Chi quyết định cô sẽ đánh lén một trận để xả cơn giận này trước, sau này chờ hắn quay về Hồng Kông rồi nói.

Một bên khác, Hoắc Thế Quang cũng nhìn theo bóng lưng “chịu nhục” của Ân Đình, sắc mặt anh ta rất khó coi.

Triệu Cam Đường uống một ngụm nước ấm, nói rất khẽ: “Làm sao vậy?”

Hoắc Thế Quang mím môi, nhíu mày hỏi: “Em cảm thấy tên Ân Đình kia là hạng người gì?”

“ Ân Đình sao?” Triệu Cam Đường ngẩng đầu lên nhìn về phía Ân Đình, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Em cảm thấy hắn là kiểu người không sợ gì cả, à hắn cũng hơi sợ cha của mình. Mỗi khi hắn nhìn ai đó, ánh mắt cũng u ám, luôn có cảm giác không có ý tốt.”

Hoắc Thế Quang im lặng một lúc: “Anh không hỏi cái này, anh muốn hỏi đến tình cách của hắn, hắn là loại người sẽ nén giận sau khi bị người ta đánh sao?”

Nghe vậy, Triệu Cam Đường cũng ngơ ngác.

Cô ấy bắt đầu cảm thấy lo lắng, bàn tay nắm chặt cái ly, khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong miệng cô ấy còn lẩm bẩm: “Có lẽ hắn nén giận là vì sợ súng trong tay A Chi.”

Hoắc Thế Quang lắc đầu: “Vừa rồi, khi hắn đối diện với họng súng, em nhìn thấy hắn có sợ hãi không?”

Triệu Cam Đường im lặng, không tự giác được mà run rẩy cả người, cô ấy hạ giọng nói: “Vậy anh nghĩ hắn vì cái gì mà nén giận? Có phải hắn đang chuẩn bị trả thù A Chi bất kỳ lúc nào không? Thế Quang, mạng của hai chúng ta đều nhờ A Chi cứu, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Triệu Cam Đường cũng hiểu rõ thế lực của nhà họ Ân ở Hồng Kông đáng sợ thế nào, cô ấy càng biết rõ nếu Ân Đình muốn trả thù Khương Chi, vậy sẽ giống như sấm sét đùng đùng, mưa to dữ dội, đến lúc đó chỉ sợ muốn làm gì cũng trễ rồi.

Lông mày của Hoắc Thế Quang cau chặt, anh ta nhìn Triệu Cam Đường, thở dài nói: “Sợ rằng không phải trả thù.”

“Không phải trả thù? Vậy là gì?” Triệu Cam Đường ngây ngốc, cô ấy không hiểu ý của Hoắc Thế Quang.

Hoắc Thế Quang chỉ bật cười, đưa tay xoa đầu Triệu Cam Đường mà không trả lời.

Hoắc Thế Quang ngước mắt nhìn Khương Chi eo thon, chân dài, gương mặt xinh đẹp đang ngồi trong một góc mà trong lòng cũng cảm thán, nếu như không phải bản thân đã có người yêu, chỉ sợ chính anh ta cũng đã say mê người phụ nữ vừa dũng cảm hóa giải tình cảnh nguy hiểm của mọi người vừa rồi.

Hoắc Thế Quang không thể không phủ nhận, Khương Chi đúng là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.

Mà Ân Đình động lòng vì cô cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, điều đáng sợ là con người tên Ân Đình này có một sự hiểu biết về quan hệ nam nữ rất biến thái xuất phát từ hoàn cảnh gia đình hắn, hắn không biết yêu, càng không hiểu yêu một người là thế nào.

Với hắn mà nói, yêu là trói buộc, là ngục tù.

So với việc bị hắn trả thù, việc được hắn yêu mới càng đáng sợ hơn.

Với nhà họ Hoắc mà nói, chuyện của Ân Đình đã không còn là bí mật nữa nhưng với anh cả của anh ta mà nói, cho dù Ân Đình có là yêu ma quỷ quái thế nào, chỉ cần hắn là người nhà họ Ân thì mối thông gia giữa hai nhà Hoắc – Ân vẫn phải tiếp tục, chị gái Hoắc Thế Chi của anh ta cũng chỉ là một con cờ mà thôi.

Hoắc Thế Quang làm em trai nên không gánh trách nhiệm của gia tộc, chỉ hy vọng chị gái của anh ta có thể được sống vui vẻ. Thế nhưng thật đáng tiếc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận