Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 743: Khéo Đưa Đẩy

Chương 743: Khéo Đưa Đẩy

“Anh hai, đây là sao?” Khương Chi lau tay nhìn túi lớn túi nhỏ mà Thi Ninh Chu mang đến, trong mắt mang theo chút tuỳ ý không thèm để ý, không biết anh ấy định hát bài nào đây.

“Em dâu, em nhìn xem, lần trước đều là do anh hai quá thô lỗ. Chuyện chỉ là do anh tưởng tượng ra mà thôi nên em đừng bao giờ để bụng nhé.” Thi Ninh Chu mỉm cười vừa khách sáo lại chu đáo. Mặc dù anh ấy trông khá giống với Thi Liên Chu nhưng sự tinh tế và khéo léo lại không giống.

Trong gia đình nhà họ Thi thì cô chỉ tiếp xúc với Thi Ninh Chu. Tính cách của anh ấy và Thi Liên Chu hoàn toàn khác hẳn nhau.

Nhưng mà cũng có thể hiểu được, với tính cách cực đoan như vậy của Thi Liên Chu thì nhà họ Thi có được một người như anh hai Chu cũng đã là không tồi.

“A Chi, mọi người đều là người một nhà. Em cũng đừng giận anh hai em. Tính tình anh ấy rất thất thường nhưng cũng không có ác ý gì.” Giọng nói của Đan Uyển mềm mại nhẹ nhàng khiến cho người nghe cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đôi vợ chồng nhà này, thật đúng là “Không để ý những cái nhỏ nhặt”.

Thi Nam Châu nhìn ba mẹ mình nhưng cũng không nói gì, ánh mắt tò mò nhìn Khương Chi.

Cô bé phát hiện rằng mình thật sự chưa bao giờ hiểu được vị “Thím út” tương lai này.

“Không đâu, anh hai và chị dâu quá khách khí rồi.” Lông mi đen dài của Khương Chi khép lại một nửa, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Cô không muốn chấp nhặt với Thi Ninh Chu. Dù sao cái chết của Trương Nhân cũng có liên quan đến cô nên việc đổ lỗi cho Thi Liên Chu cũng không có gì là ghê gớm.

Nhưng Thi Ninh Chu đột nhiên không hiểu vì sao lại chú ý đến đứa “Em dâu” chưa bước chân vào cửa như cô, điều này có chút không bình thường, chẳng lẽ ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lúc Khương Chi đang suy nghĩ thì Thi Ninh Chu đã da mặt dày cười nói: “Chúng ta tới thật đúng lúc, em dâu đã chuẩn bị cơm tối xong rồi sao?Ha ha. Hôm nay em lại làm món gì ngon vậy? Mùi thật thơm?”

Khương Chi khẽ cười, tiện thể nói: “Anh hai, chị hai, Nam Châu ngồi đi. Em mới lên núi hái hoa hòe tươi để làm sủi cảo hoa hòe.”

Chút khoan dung này thì cô vẫn phải có.

“Sủi cảo hoa hòe ư? Anh đã không ăn món đó nhiều năm rồi.” Thi Ninh Chu sững sờ trong giây lát, giọng nói có chút hoài niệm.

Bây giờ mọi thứ đã tốt hơn nên việc ăn mặc của bọn họ cũng đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Nhưng vào mấy năm trước, trong giai đoạn khó khăn, có thể được ăn một bữa sủi cảo hoa hòe không nhân thịt thì đã là một món ngon trời ban rồi. Mấy năm nay anh ấy không nhìn thấy hoa hòe ở Bắc Kinh, mà cũng rất lâu rồi chưa được ăn món đó.

“Em sẽ đi làm thêm một chút sủi cảo nữa.” Khương Chi nói rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Đan Uyển liếc mắt nhìn Thi Ninh Chu một cái, rất thấu hiểu lòng người mà nói: “Em đi giúp A Chi.”

Thi Ninh Chu gật đầu.

Phòng bếp.

Trong lúc Khương Chi chuẩn bị nhân thì Đan Uyển đã nhào xong bột mì. Tay nghề nấu ăn của cô ấy cũng ở mức trung bình nhưng ngày thường cô ấy thường làm bánh ngọt nên nhào bột mì khá nhuần nhuyễn.

Hai người một người cán bột, một người gói sủi cảo khiến bầu không khí rất hài hòa.

“A Chi có phải em thấy rất lạ khi anh hai em đột nhiên mang quà đến nhà không?” Đan Uyển quan sát Khương Chi nhiều lần. Trong mắt cô ấy không biết là cực kỳ hâm mộ hay là cảm khái, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng hỏi.

Nhưng sắc mặt của Khương Chi rất bình tĩnh, không lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ một chút nào.

Đan Uyển cười khẽ lắc đầu: “Cả Liên Chu và ông nội đều gọi điện đến, ngày mai bọn chị sẽ trở về Bắc Kinh.”

“Vậy ư?” Giọng nói của Khương Chi tỏ vẻ lơ đãng, cũng không để ý.

“Dường như Liên Chu biết anh hai em sẽ vì chuyện của Trương Nhân mà làm khó em nên đặc biệt gọi điện đến đây. Từng lời nói đều là che chắn bảo vệ em, nói thẳng ra là vì em mà cậu ấy hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với anh hai em.” Khi Đan Uyển nói lời này thì cô ấy thật sự rất hâm mộ người em dâu tương lai này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận