Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 620: Chuyện Sắp Xảy Ra

Chương 620: Chuyện Sắp Xảy Ra

Giang Kinh Xuân gật đầu thật mạnh: “Bọn họ chắc chắn là người có quyền thế, lúc bọn họ nói đến nhà họ Dương, thì giọng điệu không hề quan tâm chút nào, cha, anh, chúng ta thật sự được cứu rồi!”

Giang Du không lên tiếng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, sao ông ấy có thể tin vào lòng tốt của người xa lạ được?

Giang Thập Xuân cũng cau mày nói: “Kinh Xuân, em quá dễ tin người rồi, nếu đối phương có âm mưu gì đó thì bây giờ nhà chúng ta hoàn toàn không thể chống đỡ được đâu.”

Giang Kinh Xuân mím môi, không phục mà nói: “Anh, anh cũng nói nhà chúng ta bây giờ không có gì thì bọn họ lại có âm mưu gì chứ?”

Anh ấy cảm thấy vị lão thái kia thái chắc chắn không phải là người xấu.

Giang Thập Xuân không nói nên lời, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Trên đời thật sự có người tốt như vậy sao? Cho dù đối phương thật sự có quyền thế, không sợ nhà họ Dương, nhưng mà bọn họ giúp chúng ta rồi đắc tội với nhà họ Dương thì có ích lợi gì chứ?”

Anh ấy từng dạy học sinh phải chính nghĩa, chí công vô tư, nhưng gia đình đột nhiên gặp nạn khiến anh ấy hiểu rằng tất cả những chuyện lúc trước chỉ là trò cười, đầy tớ của nhân dân cũng không vĩ đại như những gì bọn họ đã nghĩ, cũng sẽ quỳ gối trước sự cám dỗ của quyền lực và tiền bạc.

Giang Kinh Xuân trầm mặc, anh ấy thật sự không biết nên nói gì.

Nhưng mà, chuyện cha và anh cả không tin tưởng cũng khiến một nỗi buồn không thể kiểm soát dâng lên trong lòng anh ấy, niềm vui cũng không còn nữa.

. . .

Phía bên kia.

Ôn Hoa Anh ngồi trong xe, bà ấy giận dữ chỉ trích sự tàn bạo của nhà họ Dương một phen.

Bà ấy nói: “Nhất định phải giải quyết chuyện này, anh hai của con không phải đang làm việc ở thị trấn dưới thành phố Thanh hay sao? Con tự mình chạy đến đó một chuyến, hỏi lão nhị chuyện trong thị trấn giải quyết thế nào rồi, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì đến thành phố Thanh.”

Thi Liên Chu thấp giọng nói: “Chỉ sợ anh ấy không đến được.”

Tin tức của Thi Liên Chu rất linh thông, đương nhiên biết những tin tức được truyền ra từ trấn Đại Danh, tin tức đó chiếm một không gian rộng trên báo với tiêu đề “Chợ đen buôn bán người tràn lan, các quan chức lại là ô dù bảo vệ.”

Mặc dù báo chí vẫn chưa đưa tin về chuyện của thành phố Thanh đến Bắc Kinh nhưng một khi nó được tiết lộ hoàn toàn, đó sẽ là một tin tức lớn khiến tất cả mọi người chấn động.

Thi Ninh Chu cần phải ở lại trấn Đại Danh để trấn thủ, làm gì có thời gian đến thành phố Thanh?

Còn người chọc thủng chuyện này. . .

Khương Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt của Thi Liên Chu.

Ôn Hoa Anh cau mày, con trai thứ hai của bà ấy không thể đến, bà ấy cũng không thể thực hiện chiến lược cưỡng chế, khi bà ấy đang nghĩ cách giải quyết vấn đề ở thành phố Thanh, thì xe cũng đã quay về khách sạn Tân Giang.

Bà ấy không biết rằng, sự phẫn nộ của công chúng đối với vấn đề này vẫn chưa nguôi ngoai, một đợt bom mới sắp sửa nổ ra.

Bà Thi đi bộ về khách sạn trước.

Thi Liên Chu kéo Khương Chi chậm rãi đi theo phía sau, dáng vẻ rất nhàn nhã.

Bầu không khí yên tĩnh đột ngột kết thúc khi bọn họ đến trước cửa phòng bà Thi.

Đan Uyển đứng ở cửa phòng Ôn Hoa Anh, hai tay siết chặt đặt trên bụng dưới, dáng vẻ đi đi lại lại kia cho thấy sự phức tạp và bất an trong lòng cô ấy, khi cô ấy đang lo lắng trong lòng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hoa Anh, rồi nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi đang nắm tay nhau sau lưng bà ấy, giống như một đôi tình nhân trai tài gái sắc.

Một tia khác lạ hiện lên trong mắt Đan Uyển, cô ấy càng cảm thấy lo lắng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận