Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 413: Mùi Xác Thối

Chương 413: Mùi Xác Thối

Rất nhanh sau đó Hồ San San đã ăn no, cô bé nóng lòng chỉ muốn nhanh chóng chia sẻ đồ chơi với các anh trai.

Cô bé buông đũa xuống, vội vàng chạy về phòng mình, bàn tay nhỏ phải cố hết sức để kéo giỏ trúc ra ngoài, trong giỏ trúc chất chồng rất nhiều đồ chơi, mà tất cả đều rất nổi bật.

Gương mặt nhỏ của Hồ San San đỏ bừng, cô bé gọi: “Anh, mau đến chơi với em!”

Tiểu Qua và Tiểu Diệu cũng vội vàng đi giúp đỡ, Hổ Tử thì vẫn nhai nuốt từng miếng cơm, liếc mắt nhìn theo, giọng nói còn kèm vẻ đắc ý: “Anh đã chơi hết đồ chơi của Hồ San San rồi.”

Khương Chi cong ngón tay gõ lên trán cậu nhóc: “Đi đi! Chơi với em trai, em gái đi!”

Hổ Tử bĩu môi, lão đại không vui đứng dậy.

Cậu nhóc đi thẳng đến cạnh giỏ trúc, hỗ trợ đổ đồ chơi ra.

“Sột soạt!”

Đồ chơi bị đổ lung tung lên sàn nhà, Hổ Tử xoay người nhặt một cái đinh sắt lên, cậu bé xoay vật trong tay mình, nghi ngờ hỏi: “Cái này cũng là đồ chơi hả? Hồ San San, sao lần trước em không lấy ra cho anh và Nghiên Khoan chơi với?”

Khương Chi cũng ngẩng đầu lên nhìn trong vô thức, khi vừa nhìn thấy vật trong tay Hổ Tử, ánh mắt cô cứng lại.

Cô chợt nhìn về phía Hồ Vĩnh Chí, bàn tay cầm đũa cũng nắm chặt lại.

Lúc này Hồ Vĩnh Chí mới nhìn thấy vật trong tay Hổ Tử, sắc mặt anh ấy cứng đờ. Hồ Vĩnh Chí nhíu mày, vội vàng đi qua, rút cái đinh sắt trong tay Hổ Tử ra, giấu vào người mình mà không để lại dấu vết gì, anh ấy nghiêm túc nói: “Thứ này sắc bén, trẻ con không thể chơi.”

Hổ Tử cũng không để ý đến.

Hồ San San lại cầm một vật khác mang lên cổ mình, cô bé vui vẻ chống nạnh nói: “Hì hì, cho mọi người nhìn cái này, cái này rất ghê gớm đúng không?”

Đó là một cái đèn pin đeo lên đầu khi người ta xuống hầm mỏ, cái đèn mỏ này đã rất cũ kỹ rồi.

Đầu của Hồ San San nhỏ nên cô bé chỉ có thể tròng vào cổ.

Hồ Vĩnh Chí vừa nhìn thấy thì sắt mặt bỗng thay đổi, anh ấy nghiêm khắc quát lên: “Hồ San San! Chẳng phải cha đã nhắc nhở con không được động vào đồ vật trong túi xách kia rồi sao? Vì sao con không nghe lời?”

Ngay khi Hồ Vĩnh Chí muốn lấy lại chiếc đèn mỏ trên cổ Hồ San San thì Khương Chi đã nhanh hơn một bước.

Cô gỡ chiếc đèn mỏ ra, để ở trước mũi mình, ngửi thử, ngay lập tức không nhịn được phải cau mày.

Mùi xác thối.

Cô nhìn qua Hồ Vĩnh Chí, bây giờ cô đã nhớ ra mình từng nghe đến cái tên này ở đâu rồi.

Hồ Vĩnh Chí, đó là một kẻ trộm văn vật khét tiếng trong quyển tiểu thuyết (Ngôi Sao Lớn Thập Niên 80)

Đồng thời đây cũng là một tên trộm mộ đã ở ẩn.

Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.

Hồ Vĩnh Chí và Khương Chi nhìn nhau, da mặt kéo căng, sắc mặt càng âm u: “San San, đưa các anh vào phòng trong chơi đi!”

Hồ San San mếu máo, cô bé cũng sợ cha mình như thế này.

Sắc mặt Triệu Ngọc Phương đã trắng bệch, cô ấy đẩy con gái mình vào phòng trong, ngoài miệng còn trấn an: “Được rồi, nhanh vào trong phòng chơi đi, cha mẹ có chút chuyện muốn nói.”

Tiểu Diệu là đứa bé cẩn thận nên lập tức nhận ra không khí không thích hợp lắm.

Cậu bé lập tức chạy đến bên cạnh Khương Chi, đứng sát bên cô, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo cô.

Trái lại Khương Chi rất tỉnh táo, cô khẽ nói: “Không có việc gì, vào phòng chơi với San San đi, một hồi mẹ gọi thì các con lại ra đây.”

Cái miệng nhỏ của Tiểu Diệu mím chặt, dưới sự thúc giục của Khương Chi, cậu bé mới chịu đi vào phòng Hồ San San.

Hổ Tử kéo tay Tiểu Qua, mặt mặt mờ mịt không biết gì.

Mấy đứa bé vừa vào phòng, cửa phòng đóng kín lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận