Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 895: Liếm Cẩu

Chương 895: Liếm Cẩu

Tất nhiên, cũng có rất nhiều người dùng ánh mắt suy tư nhìn về phía Hoắc Thế Quang, dù sao ai mà không biết chuyện liên hôn giữa nhà họ n và Hoắc chứ? Nhưng mà nghe nói đám cưới xảy ra chuyện không hay, bây giờ xem ra lời đồn đại có lẽ không phải giả.

Hành động này của Ân Đình chẳng khác nào hoàn toàn không đặt Hoắc Thế Quang ngồi bên cạnh ra cái gì cả!

Ánh mắt mọi người vô thức tập trung vào Hoắc Thế Quang, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt cực kỳ u ám và khó coi của anh ta.

Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh, dùng ngón tay trắng muốt thon dài đẩy hộp gấm trước mặt ra, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “ n Đình, muốn liếm cẩu thì cũng phải tìm hiểu trước sở thích của người khác đi, nếu không sẽ mất mặt lắm đấy biết không?”

[2] Liếm cẩu (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Ân Đình khẽ khựng lại, hai chữ ‘liếm cẩu’ lọt vào tai, khiến mí mắt anh ta khẽ giật giật một chút.

Tuy rằng anh ta không hiểu lắm nghĩa của hai từ ghép này, nhưng anh ta vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của từng từ, những lời này chẳng phải đang nói anh ta mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ, giống như một con chó chạy theo sau cô sao?

Ân Đình đã quen với việc hoành hành ngang ngược ở Hồng Kông rồi, kế sách tặng trang sức châu báu của anh ta chưa bao giờ thất bại, dù biết Khương Chi khó đối phó, nhưng nếu như có món trang sức trị giá 200 nghìn đưa đến trước mặt thì cũng nên mỉm cười cảm ơn anh ta mới đúng, không ngờ lại thành cơ hội để cô châm chọc mình.

Anh ta nheo mắt nhìn món trang sức lóa mắt trong tay, lần đầu tiên trong đời anh ta cảm thấy bối rối, trên đời này thật sự có người phụ nữ không thích trang sức sao?

Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu quan sát vẻ mặt của mấy người phụ nữ xung quanh, tất cả đều tỏ ra ngượng ngùng, ánh mắt mang theo sự quyến rũ, nếu như đây không phải hội trường đấu giá mà là ở khách sạn, chỉ sợ mấy người đó đều sẽ lao về phía hắn ta rồi.

Cho nên, đây không phải là vấn đề của đồ vật, mà là vấn đề của phụ nữ!

Người phụ nữ này khác hẳn với những người khác!

Ân Đình cũng nhận ra điều này, tùy tiện vứt chiếc trâm cài áo cho trợ lý, sau đó nheo mắt nhìn Khương Chi, giọng điệu u ám có phần bông đùa nói: “Đúng vậy, tôi hứa lần sau tặng quà cho cô, sẽ tìm hiểu rõ ràng sở thích của cô trước.”

Lông mày của Hoắc Thế Quang càng nhíu chặt, anh ta quen biết Ân Đình nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy Ân Đình dễ nói chuyện như hôm nay, người ‘hiền lành, ân cần, tri kỷ’ này thật sự không giống Ân Đình mà anh ta quen, chẳng lẽ lần này Ân Đình thật sự nghiêm túc sao?

Haiz, đáng tiếc đó là bông hoa đã có chủ rồi.

Nhà họ Thi cũng không phải người dễ đối phó, anh trai của anh ta chính là một ví dụ, Ân Đình ngạo mạn như vậy, sớm hay muộn gì cũng tự hại chết mình!

Nghĩ đến cái chết của Hoắc Thế Vinh, ánh mắt của Hoắc Thế Quang càng thêm tối tăm, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Khương Chi kinh ngạc liếc nhìn Ân Đình một cái, cô không ngờ da mặt của người này lại dày như vậy.

Cô khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt, nói: “Lần trước chưa đánh gãy chân của anh, khiến anh vẫn còn cơ hội tiếp tục đến đây làm tôi ghê tởm thì cũng là lỗi của tôi.”

Những lời này của Khương Chi không hề có chút uyển chuyển nào, nụ cười trên mặt Ân Đình cuối cùng cũng vụt tắt.

Anh ta im lặng nhìn Khương Chi một lúc, sau đó quay người ngồi xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận