Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 545: Tôi Tin Tưởng Bà

Chương 545: Tôi Tin Tưởng Bà

Vân Tường hơi xấu hổ nói: “Tôi. . . Tôi không biết mình có thể làm được hay không.”

Khóe môi đỏ mọng của Khương Chí hiện lên một nụ cười: “Vậy thì không giống với khí thế ban đầu khi bà muốn đi theo tôi làm ăn rồi, trong kinh doanh, cứ nhìn trước nhìn sau thì không thể làm tốt được, tay nghề may quần áo của bà rất tốt, có thể thoải mái liều một phen mà.”

Đôi mắt Vân Tường lóe lên, bà ấy rõ ràng rất cảm động trước đề nghị của Khương Chi.

Phó Đông Thăng cũng hiểu được thanh mai trúc mã của mình ở một mức độ nào đó, ông ấy cười nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Vân Tường, bà chủ Khương có con mắt tinh tường nhận ra người tài, cô cứ làm thử xem, nói không chừng cô thật sự có thể phát triển xưởng quần áo lớn mạnh hơn đó.”

Nghe Phó Đông Thăng nói như vậy, Vân Tường cũng mỉm cười rồi cúi đầu với Khương Chi nói: “Cảm ơn bà chủ Khương đã cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm việc chăm chỉ, phấn đấu xứng đáng với sự tín nhiệm của bà!”

Khương Chi cười nói: “Tôi tin tưởng bà.”

Ba người lại thảo luận chuyện Nhà xuất bản, Khương Chí xoay người chuẩn bị rời đi, cô chợt nhớ đến bản thiết kế sân nhỏ mình đã vẽ, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Tôi muốn xây một sân viện ở quê nhà, hai người ở trấn Đại Danh lâu năm, có biết đội xây dựng và trang trí nào không?”

Nghe cô nói xong, Phó Đông Thăng vỗ tay chỉ vào Vân Tường nói: “Đây không phải là trùng hợp sao? Cha và anh trai của Vân Tường đều làm công trình đó, trang trí cũng không có vấn đề gì, nếu không phải ban đầu làm hàng xóm với nhà thợ mộc, thì cũng sẽ không để Vương Ngạn Long...”

Ông ấy tức giận mà nói, chợt nhớ đến đây là chủ đề cấm kỵ, đột nhiên không nói nữa.

Vân Tường mím môi, nhưng vẫn cười đáp lời: “Đúng vậy, nếu không phải vì làm hàng xóm với nhà thợ mộc, thì tôi cũng không đi đến bước đường này, nhưng mà cha và anh trai tôi xây nhà rất giỏi, nếu như bà chủ cần thì có thể đến đó hỏi xem.”

Khi nhắc đến cha và anh trai mình, sắc mặt của Vân Tường rõ ràng có chút buồn bã.

Bà ấy đã đâm đơn xin ly hôn lâu như vậy, sắp tuyên án nhưng gia đình vẫn chưa hề đến hỏi han, điều này cho thấy bọn họ thất vọng về đứa con gái như bà ấy đến mức nào, bà ấy cũng không có mặt mũi về nhà, cho nên đã được định sẵn sẽ sống cô đơn một mình.

Khóe môi Phó Đông Thăng mấp máy, muốn an ủi bà ấy, nhưng nghĩ đến cha Vân Tường có tính tình cứng đầu, ông ấy lại im lặng.

Khi Vân Tường và Vương Ngạn Long bỏ trốn, những người hàng xóm đều chỉ trỏ vào nhà bà ấy, cha bà ấy tức giận đến mức phải nhập viện, từ đó ông ấy không bao giờ nhận cô con gái này nữa, ai mà nhắc đến thì ông ấy sẽ trở mặt.

Khương Chi đưa tay chống cằm, cười nhạt: “Bản vẽ thiết kế tôi vẽ cần có một chút kỹ năng cứng, Vân Tường, bà đi cùng tôi đến chỗ đội xây dựng một chuyến đi, có vài lời tôi không thể nói rõ còn cần bà giúp tôi phiên dịch lại, bà biết đó, tôi không biết nói tiếng địa phương.”

Cô là một người chủ tốt, chuyện cho nhân viên một số phúc lợi là chuyện nên làm.

Nghe vậy, thoạt đầu Vân Tường tỏ vẻ vui mừng, sau đó lại tối sầm, bà ấy chậm rãi lắc đầu, cười khổ: “Vẫn là thôi vậy, nếu như tôi đi chung với cô, chỉ sợ cô còn không được vào nhà nữa.”

Trong lòng Vân Tường biết Khương Chi đang muốn giúp bà ấy, nhưng trong lòng bà ấy lại rụt rè, sao lại dám đến đó?

Vân Tường nói với giọng cảm kích: “Cảm ơn bà chủ Khương rất nhiều, nhưng mà vẫn thôi đi, cứ để Đông Thăng đi cùng cô đi, anh ấy rất thân với anh trai tôi, nói không chừng còn ưu đãi cho cô nữa đó.”

Phó Đông Thăng thở dài, không biết nên nói cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận