Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 746: Nhất Định Anh Cả Sẽ Trở Về

Chương 746: Nhất Định Anh Cả Sẽ Trở Về

Miệng của Tiểu Qua hầu như không được nghỉ ngơi, cậu bé vừa ăn vừa dùng tay xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa ăn lại vừa nghĩ đến Tiểu Ngự đã “vứt bỏ” mấy người em thì không khỏi cảm thấy đáng đời cho Tiểu Ngự: “Ha ha, anh cả đúng là không có lộc ăn rồi.”

Sau một bữa tiệc hoa hòe, bụng ai cũng no căng tròn.

Thi Ninh Chu ăn uống no say rồi nên cũng lập tức chào tạm biệt, anh ấy khách sáo nói: “Em dâu à, ngày mai gia đình anh quay lại thủ đô rồi, chờ em và mấy đứa bé đến, anh hai sẽ bày tiệc mời các em!”

“Được!” Khương Chi gật đầu. Cô tiễn họ ra sân, lúc gần đi, cô còn đưa một giỏ lâm sản trên núi Chi Tử cho họ.

“Tiểu Qua, nhanh nhanh đến thủ đô thăm chị nhé!” Thi Nam Châu ngồi trên xe, cô bé phất tay với Tiểu Qua, nét mặt tươi cười như hoa, gương mặt nhỏ xinh xắn giống như đang tỏa sáng, tuổi còn nhỏ nhưng đã cầm chắc vầng sáng dành cho nữ chính rồi.

Tiểu Qua gật đầu rất nghiêm túc, cậu bé la lớn: “Yên tâm đi, chị Châu Châu.”

Khương Gia đứng một bên chỉ im lặng.

Nữ chính và nam phụ lại chia tay nhau một lần nữa nhưng nhìn theo tình hình hiện tại thì trái lại Thi Nam Châu mới là người có tình cảm sâu hơn với Tiểu Qua.

Buổi chiều, Khương Chi lại ngồi vào bàn viết bản thảo, Tiểu Tông vẫn tiếp tục chơi rubik, Tiểu Diệu và Tiểu Qua cùng nhau làm bài tập, nói là làm bài tập nhưng thật ra cũng chỉ xem một ít truyện tranh, đọc một ít quốc ngữ.

Tiểu Qua vò đầu bứt tai, lẩm bẩm: “Anh cả không có ở đây khiến con không quen. Mẹ, rốt cuộc anh cả đã đi đâu vậy? Bao giờ anh ấy mới trở về? Con rất nhớ anh ấy, mẹ có thể đưa chúng con đi tìm anh ấy không?”

Khương Chi còn chưa lên tiếng mà Tiểu Diệu đã nhỏ giọng nói: “Anh đoán anh cả đã đi tìm chú Phong Sa.”

Mấy ngày trước cậu bé đã cảm thấy anh cả lén la lén lút nhưng hỏi thì không nói gì cả, hôm nay mới biết thì ra anh cả của mình vụng trộm đi tìm Cận Phong Sa.

Tiểu Diệu thật sự rất thắc mắc, lẽ nào ở bên cạnh mẹ không tốt sao?

“Hả? Tìm chú Phong Sa sao?” Tiểu Qua ngơ ngác nhưng lập tức giật mình thốt lên: “Thế nhưng chú Phong Sa đã kết hôn rồi mà, nếu anh ấy đến đó, vợ của chú Phong Sa có đánh anh ấy không? Em nghe nói anh cả như vậy thì sẽ bị gọi là kẻ kéo chân sau, đúng không anh ba?”

Tiểu Diệu gãi đầu: “Chắc là vậy!”

Hai nhóc con, em một câu anh một câu đều chui vào lỗ tai của Khương Chi khiến cô không viết bản thảo nổi nữa.

Khương Chi thở dài: “Các con không được học theo Tiểu Ngự! Muốn làm gì hay muốn đi đâu đều phải nói trước với mẹ, nếu không sẽ bị người xấu bắt cóc, bị bán đi rất xa, mẹ sẽ không dễ dàng tìm thấy các con, biết không?”

“Ôi! Đáng sợ như vậy sao?” Tiểu Qua hoảng hốt thốt lên, rụt cổ lại.

Trái lại với Tiểu Qua, Tiểu Diệu rất bình tĩnh, cậu bé nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải anh cả không muốn sống chung với chúng ta không? Anh ấy còn trở về không?”

Khương Chi rủ mắt xuống.

Tiểu Diệu là đứa bé có suy nghĩ tỉ mỉ nên cậu bé đã đoán được suy nghĩ của Tiểu Ngự.

Vốn dĩ Tiểu Ngự đã suy nghĩ một đi không trở lại, cậu nhóc muốn sống chung với Cận Phong Sa và xem bọn họ là “người thân” trên danh nghĩa, nếu Khương Chi không tính toán thì có lẽ Tiểu Ngự cũng sẽ không trở lại.

Tất nhiên nếu thuận theo nội dung trong nguyên tác thì Tiểu Ngự vẫn sẽ quay lại thủ đô nhưng đó cũng là rất nhiều năm về sau.

Tiểu Ngự cầm rubik trên tay, nghiêng đầu nói một câu lời ít ý nhiều: “Sẽ trở về.”

“Anh hai nói đúng! Anh cả nhất định sẽ trở về!” Tiểu Qua vỗ vào ngực mình, giọng nói rất chắc chắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận