Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 994: Cảm Ơn

Chương 994: Cảm Ơn

Thôi Tử Tiện cau mày: “Cô. . .”

Khương Chi giơ tay ngăn lại lời Thôi Tử Tiện đang nói, giọng nói có chút hờ hững: “Những chuyện khác tôi không muốn nói thêm gì nữa, dù kết cuộc có như thế nào, dù có chết thảm trên đường thì tôi cũng sẽ ở lại đây.”

Thôi Tử Tiện nghe thì vậy lắc đầu, cảm thấy buồn bã.

Anh ấy đã biết câu trả lời này từ sớm, nhưng chỉ là chưa từ bỏ ý định, muốn cẩn thận hỏi một câu trước khi rời đi.

Thôi Tử Tiện khẽ thở dài một tiếng, anh ấy không còn cố gắng thuyết phục Khương Chi nữa, anh ấy nhìn cô thật sâu: “Tôi có thể nói cho cô biết kết cục của mọi người trong sách, cô có muốn nghe không?”

Hơi thở của Khương Chi hơi ngưng trệ.

Cô biết Thôi Tử Tiện đang nói về kết cục của tất cả những người mà anh nhìn thấy từ góc nhìn của thượng đế sau khi cuốn tiểu thuyết kết thúc, đó là phần cô chưa đọc, nhưng mỗi người đều liên quan đến cốt truyện trong sách, nếu không thì Tiểu Diệu cũng không thể mơ đến ngoại truyện.

Khương Chi nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, mím môi, bình tĩnh nói: “Nếu như anh sẵn sàng nói.”

Nếu những điều cô không biết trong sách sắp xảy ra, vậy thì cô cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng trước, phòng ngừa chu đáo, cẩn thận thì dùng thuyền được vạn năm, những lời này không phải không có đạo lý.

Cô không kiêu ngạo đến mức cho rằng mình có thể dùng sức của bản thân để thay đổi kết cục của mọi người, nhưng chỉ cần có thể nắm bắt được một số thông tin trước, ít nhất cũng có thể phòng bị thận trọng hơn, chuyện liên quan đến những người cô yêu quý, cô không muốn mơ màng hồ đồ.

Thôi Tử Tiện cụp mi xuống, cười khổ nói: “Đối với cô, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”

Khương Chi lại không để ý đến câu nói này.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Thôi Tử Tiện cũng không để Khương Chi tò mò, anh ấy kể hết những gì mình biết.

Khương Chi nghe xong liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, không còn chút ấm áp nào.

Thôi Tử Tiện nhìn Khương Chi với vẻ mặt buồn bã: “Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, hy vọng có thể giúp ích cho cô.”

Khương Chi im lặng một lát, gật đầu nói: “Cảm ơn rất nhiều.”

“À mà, tôi còn có một việc muốn nhờ cô.” Thôi Tử Tiện do dự một chút, nhưng nghĩ đến chuyện nếu như mình rời đi, không biết nguyên chủ có thể trở về không, cho nên anh ấy cảm thấy có một số lời vẫn phải nói rõ ràng.

Suy nghĩ của Khương Chi có chút hỗn loạn, nhưng sau khi nghe Thôi Tử Tiện nói, cô vẫn nói: “Anh nói đi.”

Mặc dù Thôi Tử Tiện suýt kéo cô đi chết chung, hành động của anh ấy cực đoan và ngu ngốc, nhưng đối với cô, những lời anh ấy vừa nói là những thông tin rất hữu ích, dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải cảm ơn anh ấy

Thôi Tử Tiện do dự rồi nói: “Nguyên chủ của cơ thể này của tôi chết đột ngột sau khi say rượu, tôi không biết nếu linh hồn của tôi rời đi thì linh hồn của anh ta có thể trở về hay không, có lẽ “tôi” cứ chết đi như vậy, điều đó chắc chắn sẽ gây rắc rối cho cô, cũng là một cú sốc lớn đối với gia đình của thân thể này.

“Nhà họ Thôi ở Thượng Hải không phải là một gia tộc nhỏ, hoặc cô có thể lợi dụng cái chết của tôi để xây dựng mối quan hệ với nhà họ Thôi, mối quan hệ như vậy không có hại gì cho cô.”

Cho dù phải rời đi, anh ấy cũng muốn bù đắp phần nào những tổn thương mà mình gây ra cho Khương Chi trong thời gian trước.

Thôi Tử Tiện hy vọng rằng, sau khi anh ấy đến thế giới khác một chuyến, sẽ không để lại rắc rối cho Khương Chi.

Khương Chi nghe Thôi Tử Tiện nói xong thì cô ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn.”

Thôi Tử Tiện mỉm cười lắc đầu, anh ấy nhìn đồng hồ rồi nói: “Người mà cô nói đến thật sự có loại bản lĩnh đó sao?”

Khương Chi gật đầu: “Tôi không biết ông ấy có thể đưa anh trở về hay không, nhưng chuyện ông ấy gọi tôi về lúc trước là chuyện thật, cũng xem như có bản lĩnh thật sự.

Thôi Tử Tiện không nhịn được cảm thấy sửng sốt trong lòng, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười nói: “Hy vọng vậy đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận