Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 593: Cố Gắng Đầu Tư

Chương 593: Cố Gắng Đầu Tư

Rất lâu sau đó, Thi Liên Chu mới thấp giọng nói: “Anh ở lại thành phố Thanh hai ngày, em muốn đến đó không?”

Khương Chi vân vê một mảnh giấy trên bàn, nghe anh hỏi, ban đầu cô cũng giật mình nhưng sau đó ở khóe mắt, đuôi mày đã lộ ý cười, không thể diễn tả được cảm xúc này. Đuôi mắt Khương Chi hơi nhếch lên, nở nụ cười, nói: “Được.”

Thi Liên Chu cũng cười một tiếng vui vẻ, tiếng cười dễ nghe lọt vào tai khiến Khương Chi cảm thấy ngứa ngáy.

Trước khi cúp điện thoại, Thi Liên Chu còn nói: “Anh chờ em.”

Khương Chi ngồi trước bàn nhìn điện thoại, trong chớp mắt cô đã lấy lại tinh thần, Khương Chi đau đầu, gõ một cái lên mặt bàn, thầm mắng một tiếng: “Thi Liên Chu đúng là hồ ly tinh, chỉ cần hơi quyến rũ là cô đã mất hết tinh thần. Thành phố Thanh sao?”

Khương Chi vuốt thái dương, có đôi khi không thể không nói đến hướng đi của vận mệnh, đúng là rất kỳ lạ.

Ngày mai Vân Tường đến thành phố Thanh, cô còn dứt khoát từ chối nhưng lần này thì hay rồi, vẫn phải đến thành phố Thanh một chuyến.

Tất nhiên lý do mà cô đồng ý với Thi Liên Chu, một là vì mấy đứa bé sẽ bắt đầu đến trường học, thời gian của cô sẽ vì thế mà rảnh rỗi hơn, hai là vì Khương Chi tự cảm thấy tình cảm cũng giống như kinh doanh, vẫn cần tiêu tốn tâm tư.

Dù Khương Chi chưa từng yêu đương nhưng chưa ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy?

Cô không thể chỉ biết lo cho vấn đề kinh doanh của mình mà quên sạch Thi Liên Chu, yêu xa thế này cũng không thực tế lắm, dù sao xung quanh Thi Liên Chu có rất nhiều ong bướm nhìn chằm chằm, có một câu nói “không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ nhung”.

Xưa nay Khương Chi vẫn là người biết làm ăn.

Thi Liên Chu rất đáng để cô cố gắng đầu tư.



Khương Chi ra khỏi cửa ủy ban thị trấn cũng không ngừng lại, cô đi thẳng về nhà xuất bản.

Cô và Thi Ninh Chu đã nói chuyện trước đó, sau khi nghe điện thoại xong thì cô sẽ quay về nhà xuất bản trước, còn anh ấy sẽ chở mấy đứa bé từ cung tiêu xã về thẳng nhà xuất bản là được.

Khương Chi mua đồ ăn về nhà, làm món cơm thịt kho, lúc cô vừa mới kho thịt xong thì Thi Ninh Chu cũng đưa mấy đứa bé về đến.

Khương Chi nhìn bốn đứa bé từ trên xuống dưới đều vô cùng rực rỡ thì khóe mắt cũng co rút.

Quần áo trên người Tiểu Ngự, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều đã đổi sang thời trang mùa xuân, giày trắng nhỏ sạch sẽ, nhìn mấy bộ quần áo cũng đủ thấy giá tiền không hề rẻ, càng không nghĩ đến trên tay của mỗi đứa là một cái máy chơi game.

Đó là máy chơi game hai màu đỏ trắng giao nhau của Thịnh Thiên mà lần trước ở cung tiêu xã đã nghe nói đến, trong máy đã tăng thêm hai loại trò chơi, phải tốn một ngàn đồng/cái.

Bốn đứa bé, trong tay mỗi đứa có một cái, so với cái máy chơi game này thì mấy bộ quần áo mới tinh trên người của mấy anh em cũng chỉ đáng được xem là tiền lẻ.

Trên mặt Thi Ninh Chu đều là ý cười, trái lại hoàn toàn không có cảm giác tiếc tiền đến đau thịt, thỉnh thoảng còn cầm máy chơi game của Tiểu Qua lên dạy cậu bé cách chơi.

Khương Chi cau mày, hoàn toàn không vui liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, mà Tiểu Ngự là đứa trẻ có đầu óc linh hoạt, biết mình đã đạp phải mìn, vì vậy lập tức gọi mấy người em của mình mau chóng chạy vào phòng, chỉ sợ bị bắt trả máy chơi game lại.

Môi đỏ của Khương Chi mím chặt, khách sáo nói: “Để anh hai phải tốn tiền rồi.”

Thi Ninh Chu khoát tay, cười nói: “Anh không chi nổi số tiền nhiều như thế, chờ lão ngũ đến sẽ thanh toán lại cho anh.”

Khương Chi im lặng, mặc dù biết Thi Ninh Chu chỉ nói đùa nhưng vẫn cảm thấy nếu anh ấy thật sự chạy đi tìm Thi Liên Chu thanh toán thì cũng không nhận được đồng nào, với tính tình của Thi Liên Chu mà nói, không ép khô anh ấy đã niệm tình anh em lắm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận