Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 942: Phải Làm Sao?

Chương 942: Phải Làm Sao?

Tuy nhiên, khi cô xuống núi chuẩn bị rời khỏi làng thì thấy Điền Hoán Mai và Bạch Hương Chi đang đứng bên cạnh xe của cô. Bạch Hương Chi cúi đầu khóc thút thít, cả người như bị một lớp mây đen bao phủ, còn Điền Hoán Mai đang ôm vai bà ta an ủi.

Khương Chi dừng lại, xoa xoa thái dương.

Mẹ cô đúng là vô cùng khó lường, tìm được một chút cơ hội liền muốn bám lấy.

“Con ơi! Con ơi! Mẹ thật không biết phải sống thế nào nữa. Ba của con, ba của con, ông ta lại bắt mẹ ở trong phòng của Đinh Hương và Quế Hoa. Còn ông ta đã đưa quả phụ đó và thằng con hoang về ở trong phòng cũ của mẹ. Con nói xem, sau này mẹ phải làm sao?”

Bạch Hương Chi luôn chú ý đến Khương Chi, vừa nhìn thấy người, bà ta liền khóc lớn lên.

Bây giờ Khương Đinh Hương không biết đi đâu. Giang Noãn Xuân và bà ta không thân thiết, giờ cô ta lại rơi vào vòng tay của người khác mà không quan tâm đến bà mẹ ruột như bà ta. Những đứa con gái khác thì trách bà ta mang theo Khương Đinh Hương chạy, trở về nhà mẹ đẻ hưởng phúc.

Bây giờ bà ta thật là người ngoài cuộc, ngoại trừ dựa vào người con gái còn lại là Khương Chi thì không có cách nào khác.

Điền Hoán Mai vốn không coi trọng Bạch Hương Chi. Dù sao lúc hai người còn trẻ cũng từng qua lại với nhau nhưng quan hệ không được hòa hợp. Nhưng nhìn thấy bà ta thê thảm như vậy, chồng lại có thêm người phụ nữ và con trai khác. Con gái thì không có đứa nào quan tâm đến bà ta.

Mà đứa con gái thành đạt nhất lại không phải con ruột!

Nghĩ vậy, Bạch Hương Chi cũng thật đáng thương.

Điền Hoán Mai thở dài: “Khương Tả Phong là một người không biết xấu hổ, sau khi bị nhà máy sa thải, ông ta cũng không tìm công việc khác kiếm sống mà suốt ngày đòi tiền của con gái mình nuôi quả phụ kia và con trai. Lần này bà quay lại, sau này còn biết trông cậy vào ai?”

Bạch Hương Chi khóc to hơn, tiếng khóc bi thương này gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Khương Chi.

Cô giơ tay lên, giọng nói lạnh lùng: “Đừng khóc nữa!”

Bạch Hương Chi nín bặt. Bà ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Khương Chi, bất chợt lại nghẹn ngào.

Điền Hoán Mai cũng không nói nữa.

Bây giờ Khương Chi đã là “thần tài” của thôn Khương Gia, người nào dám đắc tội với cô? Phải biết rằng, chỉ cần một ít tiền rỉ ra từ giữa kẻ tay cô cũng bằng số tiền mà tất cả người dân trong thôn làm việc vất vả mười ngày nửa tháng rồi, mấy thôn xung quanh đây hâm mộ thôn Khương Gia của bọn họ biết bao nhiêu.

Cuộc sống của thôn Khương Gia trở nên tốt hơn, bình thường mỗi nhà còn dám mua hai lạng thịt về ăn, bọn họ phát đạt như thế khiến không ít người muốn dời đến thôn họ sinh sống, kể cả các cô gái, chàng trai trẻ tuổi trong thôn muốn tìm đối tượng kết hôn cũng dễ hơn rất nhiều.

Mà tất cả những điều này đều do cô gái trước mắt bà ấy mang đến.

“Khương Đinh Hương đã có đường ra, sau này cô ta sẽ quay về nuôi bà. Còn về phần Khương Tả Phong, lẽ nào không có đàn ông thì bà không sống được? Xã hội bây giờ đã thay đổi rồi, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, đừng suốt ngày chỉ biết khóc lóc!”

“Bà phải học làm sao để sống tốt mà không phải cứ oán trời trách đất, tìm cách dựa dẫm vào người khác.”

“Tình cảm mẹ con của chúng ta đã cắt đứt ngay sau khi bà đuổi tôi ra khỏi nhà họ Khương, bây giờ nói gì cũng vô ích, tôi nói lần này là lần cuối cùng, sau này đừng tìm tôi nữa!”

“Đây là một trăm đồng, đủ cho bà tự thu xếp cho bản thân.”

Khương Chi đưa một trăm đồng vào tay Bạch Hương Chi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Cô không tiếp tục nói với Bạch Hương Chi vẫn đang ngồi dưới đất nữa mà quay đầu nói với Điền Hoán Mai: “Hành vi của Khương Tả Phong hẳn phải bị phê bình, chú Đức Hải không thể mặc kệ ông ta, cũng nên hỗ trợ lấy lại tôn nghiêm và thể diện cho đồng chí Bạch.”

“Ly hôn hay vẫn ở riêng lại là chuyện của hai người.”

Khương Chi nói xong đã lên xe rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận