Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1079: Điên Cuồng

Chương 1079: Điên Cuồng

“Hôm nay, người tới tiệc cưới đều là người phú thì quý, nếu hơi xảy ra chút vấn đề thì người gây họa sẽ bị tóm gọn, không có khả năng là Tưởng Nguyên Trinh không biết điểm này, hôm nay cô ta trà trộn vào đây chính là không muốn sống để rời đi!”

Sắc mặt của Khương Chi trở lên trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.

“Sân thượng!” Đầu tiên, cô phân tích ra suy nghĩ của Tưởng Nguyên Trinh, sau đó cũng không dám chần chờ thêm mà chạy đến lầu 3 cửa thang máy, điên cuồng mà ấn vào nút thang máy nhưng cũng không có động tĩnh gì, cô cắn chặt răng, chạy về hướng tần thượng.

Sắc mặt của Thôi Tử Tiện cũng thay đổi lên tục rồi đuổi theo cô.

Khách sạn nghỉ dưỡng này có 8 tầng.

Tới khi cô lên tới tầng cao nhất thì cửa sắt đang bị gió thổi phần phật.

Lúc cô đẩy cửa ra, sân thương của khách sạn rất lớn, trên mặt đất còn để nguyên liệu trang trí không dùng đến của khách sạn.

Khương Chi mím môi, tìm Tưởng Nguyên Trinh.

Cô đi vòng qua một vòng, liền nhìn thấy Tưởng Nguyên Trinh ở dìa sân thượng, cũng thấy Tiểu Tông bị buộc lại rồi treo ở bên ngoài sân thượng.

Khương Chi giống bị kim đâm, đồng tử bị co rút lại.

“Rốt cuộc cô đã tới rồi.” Tưởng Nguyên Trinh nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn về phía Khương Chi.

Cô ta không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, ngược lại ngoắc miệng, cười như không cười mà nhìn Khương Chi đang vô cùng chật vật, trong mắt mang theo một chút sung sướng hiếm thấy: “Nhìn thấy cô như vậy khiến tâm trạng của tôi vô cùng tốt.”

Khương Chi không nói chuyện, cố tình không đi xem Tiểu Tông, thanh âm nghẹn ngào lại bình tĩnh: “Cô ra từ khi nào?”

Cô biết, Tưởng Nguyên Trinh sẽ không trực tiếp giết chết Tiểu Tông, mục đích của cô ta chính là dụ cô và Thi Liên Chu lại đây, hẳn là muốn giết chết Tiểu Tông trước mặt bọn họ.

Chỉ cần Thi Liên Chu còn chưa có tới thì Tưởng Nguyên Trinh sẽ không động thủ vì cô ta muốn bọn họ đều phải chịu đau khổ tột cùng.

Nói không chừng, cô ta còn muốn lợi dụng Tiểu Tông để uy hiếp cô, khiến cô và Tiểu Tông cùng chết, như vậy sẽ càng khiến cho Thi Liên Chu thống khổ.

Vẻ mặt của Khương Chi bình tĩnh, trong lòng lại là trải qua rất nhiều suy nghĩ.

“Cô muốn kéo dài thời gian sao?” Tưởng Nguyên Trinh cười ha hả, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Khương Chi.

Cô ta ngược sáng khiến cô không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể thấy cô ta đã gầy đi rất nhiều khí chấy tươi đẹp ban đầu đã trở nên lạnh lẽo tối tăm, có thể thấy được trong khoảng thời gian này thì cô ta sống không được tốt.

Tưởng Nguyên Trinh không đợi Khương Chi mở miệng, lại nói: “Muốn kéo dài thì cứ kéo dài đi, dù sao cũng không thay đổi được kết quả. Hô hô, đây chính là lễ vật tôi muốn tặng cho các người, vui vẻ không?”

Môi Khương Chi trắng bệch.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải ngồi tù còn các người lại sống hạnh phúc bên nhau chứ?”

“Tôi vì Thi Liên Chu làm nhiều chuyện như vậy nhưng anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái! Tôi có điểm gì không tốt sao? Còn cô chỉ mà một cô gái nông thôn quê mùa, được cái là sinh cho anh ấy mấy đứa nhỏ thì dựa vào lại chiếm lấy vị trí của tôi chứ? Dựa vào cái gì chứ?!”

Tưởng Nguyên Trinh hét khàn cả giọng, thân thể run rẩy, tuyệt vọng tới cùng cực.

Nói đến lúc này, bỗng nhiên Tưởng Nguyên Trinh nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt lạnh lùng ngoan độc, lời nói như đao sắc: “Tôi sẽ không cho các người sống tốt, Thi Liên Chu đưa tôi vào trong tù, vậy tôi sẽ khiến cho anh ta vợ con ly tán! Ha ha ha ——”

Khương Chi đè nén tiếng tim đập như sấm xuống, bình tĩnh nói: “Nếu cô yêu anh ấy thì nên hiểu anh ấy, nếu cô thật sự làm như vậy thì cô nghĩ anh ấy sẽ làm gì với nhà họ Tưởng đây? Sẽ làm gì với cha cô đây? Cô không thể cứ chết cho xong chuyện, chẳng nhẽ cô không màng tới bọn họ hay sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận