Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 424: Thịt Trong Tim

Chương 424: Thịt Trong Tim

Tất nhiên là Ôn Hoa Anh biết tính tình của Thi Liên Chu, nói dễ nghe một chút là ít nói, khó gần, nói khó nghe chút chính là muốn làm gì thì làm, không kiêng dè gì cả, ngay cả mẹ anh mà anh còn chẳng nể mặt, dựa vào đâu mà nghĩ anh sẽ nể mặt Tưởng Nguyên Trinh chứ?

Cô gái nhà họ Tưởng kia luôn giỏi ăn nói, thu phục đứa con gái thứ ba của bà ấy không biết phân biệt nặng nhẹ rồi.

Đàm Vi Vi đang dựa vào ghế sofa ăn táo, nghe trò hay.

Thi Lam Chu cau mày, giải thích: “Sao cô ấy có thể nói lời không hay về lão ngũ chứ? Là do con vẫn luôn hỏi mãi, đoán được thôi! Tính cách lão ngũ không tốt, có một cô gái xinh đẹp như vậy thích đã là chuyện tốt rồi, còn thích kén cá chọn canh.”

Khóe miệng Đàm Vi Vi khẽ giật giật, trong lòng âm thầm châm nến cho mẹ mình, lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị thoát khỏi ‘chiến trường’.

Trong nhà họ Thi, ai mà không biết cậu Thi Liên Chu chính là thịt trong tim của bà ngoại chứ?

Quả nhiên, khi cô nhóc vừa ra đến cửa, liền nghe thấy tiếng gầm gừ từ phòng khách truyền ra: “Sao lão ngũ không thể kén cá chọn canh hả? Thi Lam Chu, sao trái tim của con có thể sắt đá như vậy hả? Rốt cuộc thì lão ngũ là em trai ruột của con hay là Tưởng Nguyên Trinh là em trai ruột của con hả?”

Vịnh Phong Lâm là một trong những dự án bất động sản cao cấp được ưa chuộng nhất ở Bắc Kinh trong những năm gần đây.

Thi Liên Chu là người biết hưởng thụ, đồ ăn quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, dù là phương diện nào thì anh cũng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.

Anh lái xe vào sườn núi vịnh Phong Lâm rồi dừng lại ở một khu biệt thự dân cư, chưa kịp mở cửa, một thanh niên cao lớn, hai tay đút vào túi quần chậm rãi đi từ phía chân núi đến chỗ anh.

Anh ấy có làn da trắng ngần, đôi mắt hoa đào đa tình, khi anh ấy nhìn người khác thì luôn có một cảm xúc ái muội.

Chàng trai trẻ này chính là Cố Tuyển, người đã cùng Thi Liên Chu đến Khương gia thôn để tìm Thi Nam Châu.

Cố Tuyển tiến lên một bước, anh ấy đấm vào vai Thi Liên Chu, không vui mà nói: “Lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nữa, cậu trở về cũng không nói với tôi một tiếng, người nhàm chán như cậu đúng là không đủ nghĩa khí mà.”

Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, không nói gì, anh mở cửa đi vào trong sân.

Cố Tuyển trợn mắt trắng nhìn anh, rồi đi theo anh vào nhà.

Trên đường đi, Cố Tuyển không hề thay đổi bản chất lắm lời của mình.

“Nghe nói cậu gặp phải lở đất à? Chuyện như thế nào vậy?”

“Không phải Lê Minh đến tìm cậu sao? Khi nào cậu ấy mới trở về?”

“Lần này cậu về khá sớm đó, có phải có chuyện gì xảy ra không? Có cần tôi giúp đỡ không?”

“. . .”

Thi Liên Chu cởi áo khoác ra rồi vắt trên khuỷu tay, anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước, xem Cố Tuyển giống như người vô hình, chân dài bước ra, sau đó anh chậm rãi đi lên lầu.

Khóe miệng Cố Tuyển giật giật, anh ấy không có cảm giác tồn tại đến như vậy sao?

Đột nhiên, giọng nói trầm lạnh của Thi Liên Chu vang lên ở trên cầu thang: “Cố Tuyển, cậu tốt nghiệp từ đại học Hồng Kông ra sao?”

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận