Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 401: Điểm Giống Nhau

Chương 401: Điểm Giống Nhau

Vào những năm tám mươi, giá vé máy bay là năm mươi đến tám mươi đồng, tương đương với mức thu nhập một tháng của một gia đình công chức bình thường trong thị trấn, thành phố rồi.

Cô từng nghe người ta nói rằng, ngồi máy bay ở thời điểm này, còn được phát miễn phí thuốc lá Trung Hoa, rượu Mao Đài, nước khoáng chanh, coca cola và mặt hàng khác chỉ có ở những cửa hàng đặc biệt cao cấp.

Tưởng Nguyên Trinh cười khẽ: “Sao phải phiền phức như vậy chứ? Anh năm, không phải lát nữa anh cũng phải về Bắc Kinh sao? Em về chung với anh.”

Thi Liên Chu nhướng mí mắt, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của anh không có quá nhiều biểu cảm, vẫn nhàn nhạt như cũ.

Anh nói với giọng trầm thấp: “Có cần tôi gọi điện cho mẹ cô, nhờ bà ấy đích thân đến đây đón cô không?”

Tưởng Nguyên Trinh nghe thấy giọng nói lạnh lùng cứng rắn không hề thương tiếc của anh thì cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng.

Tưởng Nguyện Trinh bấm móng tay vào lòng bàn tay, một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta: “Vậy thì cũng không cần đâu.”

“Nhưng mà vị nữ đồng chí này, chẳng lẽ cô ấy sẽ cùng anh năm về Bắc Kinh sao?” Tưởng Nguyên Trinh đổi chủ đề, cô ta chuyển hướng chủ đề về phía Khương Chi.

Thi Liên Chu có chút không kiên nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Tạ Lâm, đưa Tưởng tiểu thư đến ga xe lửa.”

Huyện Thấm không có sân bay, muốn đi máy bay thì phải đi tàu lửa đến thành phố Thanh.

Dưới thành phố Thanh có mười tám huyện, mặc dù không phồn hoa như Thượng Hải và Hồng Kông, nhưng đó cũng là một thành phố lớn nổi tiếng ở Hoa Quốc, đồng thời cũng là cơ sở nông nghiệp quan trọng của cả nước.

“Được!” Tạ Lâm rùng mình một cái.

Tạ Lâm đi về phía Tưởng Nguyên Trinh, người đang sững sờ tại chỗ, anh ấy nói với giọng nhàn nhạt: “Tưởng tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Tròng mắt của Tưởng Nguyên Trinh khẽ động, vẻ mặt cô ta đờ đẫn.

Tưởng Nguyên Trinh quay đầu nhìn Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang ôm eo Khương Chi, sau đó lại nhìn Thi Liên Chu, anh vô cùng lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, hai cánh tay vẫn luôn buông thõng ở hai bên người khẽ run lên, những cảm xúc cô ta đang kìm nén trong lòng bắt đầu sôi sục, có một loại cảm giác nghẹt thở.

Tưởng Nguyên Trinh không ngờ rằng, bọn họ có tình bạn lớn lên từ nhỏ, vậy mà Thi Liên Chu còn không chịu cho cô ta chút mặt mũi này.

Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, khuôn mặt góc cạnh giống như bị bao phủ bởi một lớp sương giá, cả người anh tràn ngập sự máu lạnh vô tình.

Khương Chi tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng vô cảm của anh, dường như cô còn nghe thấy tiếng trái tim Tưởng Nguyên Trinh tan vỡ.

Cô không cảm thấy thương hại Tưởng Nguyên Trinh, trong tiểu thuyết, đây chính là cách ứng xử thường ngày của Thi Liên Chu, anh không bao giờ tự làm khó bản thân, muốn làm gì thì làm, không kiêng nể gì cả, trong xương cốt không chỉ máu lạnh vô tình, mà còn hơi điên.

Điểm này thật ra lại có phần giống với cô.

Không phải rất trùng hợp sao.

Cô cũng hơi điên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận