Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 493: Phong Tình Vạn Chủng

Chương 493: Phong Tình Vạn Chủng

Cố Tuyển vừa nhìn thấy Hoắc Thế Chi thì đã cảm thấy không tốt, bây giờ bị cô ta bám riết truy hỏi khiến da đầu anh ấy hơi tê dại. Cố Tuyển liếc nhìn Thi Liên Chu bình tĩnh bên cạnh, khóe miệng giật giật.

Cố Tuyển đứng lên, ho khan nói: “Tôi chỉ đến đây để mua một bộ lễ phục, để ngày mai đi tham gia hôn lễ của cô mà, không phải sao?”

Hoắc Thế Chi liếc anh ấy một cái, cô ta lại nhìn Thi Liên Chu, bình tĩnh nói: “Thật sao? Vậy hi vọng ngày mai có thể gặp được anh ở hôn lễ.”

Cố Tuyển nghẹn họng, anh mỉm cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên.”

Nói xong lời này, trong lòng hai bên đều không dễ chịu, Hoắc Thế Chi không muốn ở lại lâu nữa, cho nên kéo cánh tay Triệu Cam Đường rồi vội vàng rời đi.

Cố Tuyển có chút phiền não vuốt vuốt tóc: “Lần này xong rồi, Hoắc Thế Chi bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi!”

Thi Liên Chu thản nhiên nói: “Nghi ngờ? Vậy thì ngày mai vừa hay để cậu đi cướp cô dâu, để nghi ngờ của cô ta được chứng thực, chẳng những cậu có thêm được một người vợ, ngay cả đám cưới cũng được tổ chức sẵn, cậu cũng không cần tổ chức nữa.”

Cố Tuyển nghe vậy, anh ấy quay lại nhìn anh với anh mắt khinh thường, hạ giọng nói: “Cậu có thể nói chuyện như một con người được không vậy?”

Thi Liên Chu chưa kịp mở miệng thì cửa phòng thử đồ đã mở ra.

Khương Chi từ trong bước ra, Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm dán chặt vào người cô.

Cố Tuyển cũng sửng sốt, sự ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ tràn ngập trong đôi mắt

Mái tóc dài của Khương Chi được vén lên, cô mặc một bộ sườn xám trắng nhạt thanh lịch, được thêu đầy họa tiết hoa cúc, cổ áo, cổ tay áo và váy được viền màu trắng, trông cô giống như một tiểu thư dịu dàng bước ra từ tranh vẽ ngày xưa, mang theo nét kiêu hãnh nhẹ nhàng.

Sườn xám có yêu cầu cao đối với vóc dáng của phụ nữ, không phải tất cả phụ nữ mặc sườn xám đều trở lên xinh đẹp.

Nhưng bộ sườn xám này rất hợp với Khương Chi, cô có vóc dáng yểu điệu, đường cong mê người, mang một khí chất phong tình vạn chủng.

“Rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn. . .” Cố Tuyển chép miệng, anh ấy có chút khó hiểu.

Trong mắt anh ấy, đương nhiên Khương Chi cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, không liên quan đến tình cảm nam nữ mà chỉ là sự thưởng thức thuần túy đối với cái đẹp mà thôi, nhưng anh ấy luôn cảm thấy mặc dù Khương Chi còn trẻ, nhưng trên người cô lại có một sự hấp dẫn lắng đọng theo năm tháng.

Khương Chi đi đến trước gương, nhìn chính mình trong gương.

Vòng eo thon gọn, dáng người duyên dáng yểu điệu, nhiều một chút thì sẽ béo, ít hơn một chút lại gầy, vóc người cô bây giờ chính là hoàn hảo nhất.

Cô hơi hếch cằm lên, cần cổ thon gọn trắng dài, khắp mọi nơi đều toát lên vẻ tinh tế.

Đời trước cô cũng thích mặc sườn xám, nhưng tiếc rằng cô trời sinh không nổi bật, dáng người cũng không đẹp cho lắm, cho nên đương nhiên cô bỏ chuyện này sang một bên, nhưng hôm nay khi mặc sườn xám vào, cô lại có một cảm giác không nói nên lời, rất xinh đẹp.

Thi Liên Chu đứng dậy đi đến bên cạnh Khương Chi, ngón tay mảnh khảnh của anh nghịch chiếc khuy áo thủ công hình hoa tinh xảo dưới cổ cô.

Khương Chi ngước mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cũng hàm chứa ý cười: “Đẹp không?”

Nghe vậy, một tia ý cười lướt qua trong đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu.

Nụ cười này rất nhẹ, rất nhạt, chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức không thể bắt được.

Bà chủ nhân cơ hội nói: “Ồ, bộ sườn xám hợp với cô quá! Cô thật sự đã làm nổi bật được nét quyến rũ của bộ sườn xám này!”

Thi Liên Chu thấp giọng nói: “Chọn bộ này đi.”

Bà chủ mỉm cười, chiếc sườn xám thủ công phức tạp này còn đắt hơn cả bộ lễ phục, đây chính là một vụ mua bán đáng giá mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận