Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1012: Run Sợ

Chương 1012: Run Sợ

Trên bờ.

Một người đàn ông cao gầy đang đứng trên một tảng đá nhô ra, con ngươi màu nâu nhìn vào đống vỏ thức ăn, trong không khí vẫn còn vương lại mùi thơm.

“Thủ lĩnh ... Không tìm thấy người.” Một thuộc hạ cúi đầu, để tay dọc ống quần, trên mặt lộ vẻ xấu hổ khi đứng trước mặt hắn ta.

Người ta sống trên đảo lâu như thế mà giờ bọn chúng mới phát hiện ra, còn không tìm được người.

Nhục nhã!

Cực kỳ nhục nhã!

“Thức ăn vẫn còn ấm, chưa chạy xa đâu, tiếp tục tìm, ra cả ngoài biển tìm.” Đại Thạch Thanh Tư liếc mắt nhìn thuộc hạ, sau đó quay ra nhìn mặt biển mênh mông, giọng nói dịu dàng nhưng khi đến tai thuộc hạ không khác gì âm thanh của thần chết.

...

Thi Liên Chu nhìn thấy Mạnh Lam trên boong tàu.

Nhưng mà hình như anh ấy đang xảy ra tranh chấp với hai người trên tàu.

Khi Thi Liên Chu từ từ tới gần, đôi mắt của người nhân viên sáng lên, chỉ vào mặt nước: “Người trở về rồi, người trở về rồi.”

Bọn họ đã chờ trên thuyền cả đêm, đang bàn bạc xem có nên lên đảo không, dù sao cũng đã nói là bọn họ sẽ ở chỗ này mấy ngày, không chừng còn có thể lên đảo Naki hưởng thụ ké một phen.

Ai biết được người đàn ông Trung Quốc cổ hủ trên tàu không đồng ý, cũng không cho bọn họ quay về bờ nên mới phát sinh tranh cãi.

Thi Liên Chu trèo lên boong tàu, mặc dù anh vẫn đang mặc đồ lặn, đeo kính bảo hộ, nhưng Mạnh Lam nhìn lướt qua cái là nhận ra, vẻ mặt kích động: “Ông chủ.”

“Ông chủ?” Thuyền trưởng và nhân viên liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái.

Không phải là một phụ nữ sao? Sao mới ra ngoài một chuyến lại trở thành đàn ông rồi?

Mạnh Lam nhìn về phía sau, lo lắng: “Ông chủ, bà chủ đi tìm anh, cô ấy đâu rồi?”

“Lái thuyền sang phía bên kia.” Thi Liên Chu vẩy nước trên tóc, chỉ về hướng vừa bơi tới.

Thuyền trưởng do dự: “Quý khách, hay là chúng ta quay về đi, nhóm người Yamaguchi đã lên đảo rồi, nếu như bị phát hiện, không chừng sẽ coi chúng ta là nhân vật khả nghi, bắt lại, dù sao ... Mấy người cũng là người Trung Quốc...”

Thuyền trưởng không ngốc, không muốn dây dưa với nhóm người Trung Quốc kỳ lạ này.

“Lái thuyền.” Thi Liên Chu quay đầu nhìn lại, đôi mắt híp lại lộ vẻ sắc bén.

Thuyền trưởng nhìn thấy ánh mắt của Thi Liên Chu, trên trán chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.

Ông ta lôi kéo nhân viên đi vào trong khoang thuyền.

Động cơ nổ máy, con thuyền nhanh chóng di chuyển.

Mạnh Lam thấy tâm trạng của Thi Liên Chu không tốt thì không dám nói gì, may mà anh không có chuyện gì.

Trong khoang thuyền, tay thuyền trưởng run run, mồ hôi lạnh thấm ra bên ngoài, thủy thủ hỏi: “Sao vậy?”

Thuyền trưởng hít một hơi thật sâu, nói nhỏ: “Người đàn ông Trung Quốc mới quay về kia là người mà Yamaguchi đang tìm.”

Thử hỏi người có thể làm thủ lĩnh của Yamaguchi bị thương, còn ép bọn họ phải đi tìm thì sao có thể là người đơn giản được?

Đôi mắt kia vừa liếc một cái, ... Bọn họ xui xẻo kiểu gì để đám người Trung Quốc này lên thuyền chứ?

“Cái gì?” Người thủy thủ hít một hơi lạnh, không dám tin vào tai mình.

Cơ thể cậu ta run lên như lá rụng mùa thu, môi run run: “Vậy...Chúng ta có muốn ... Có muốn báo cho người của Yamaguchi không? Nếu như bị tra ra được, hai chúng ta ...”

Không chỉ hai người mà ngay cả đội vận chuyển của bọn họ đều sẽ gặp họa lớn.

“Không, không được.”Thuyền trưởng vội vàng lắc đầu.

Ông ta tiếp tục nói nhỏ: “Những người này mang theo súng. Nếu chúng ta dám có hành động lạ, không khéo còn không kịp gặp người của Yamaguchi ấy chứ, mạng nhỏ quan trọng, bảo vệ nó trước đã.”

Thuyền trưởng nói mà như sắp khóc đến nơi.

Chân người nhân viên cũng run lên, co ro bên cạnh thuyền trưởng, không dám đi lên boong tàu tìm cảm giác tồn tại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận