Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 992: Sao Anh Biết?

Chương 992: Sao Anh Biết?

Tạ Lâm vô cùng có mắt nhìn, ngay sau khi điện thoại được kết nối thì anh ấy đi ra khỏi phòng, thậm chí còn tiện tay đóng cửa thư phòng lại.

“Nhớ.” Thi Liên Chu không hề do dự chút nào, anh sảng khoái trả lời một chữ.

Khương Chi khẽ cười một tiếng, sau đó chợt nghĩ đến chuyện tên này đến nước Nhật thì không nhịn được mà mím môi, hơi không vui nói: “Nhớ em sao không đến thành phố Thanh, mà lại chạy đến nước Nhật, anh đang mạo hiểm đó.”

Cô biết rằng khi Thi Liên Chu đến nước Nhật thì nhất định anh sẽ đến tổ chức Yamaguchi, khi giao tiếp với thế lực đen tối đã cố thủ nhiều năm thì anh có thể sẽ mất mạng nếu không cẩn thận, mặc dù cô tin rằng Thi Liên Chu là người có chừng mực, nhưng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh.

Thi Liên Chu chợt cười một tiếng, giọng nói của anh vẫn lười biếng như trước: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.”

Đúng lúc này, đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một số âm thanh ồn ào, sắc mặt Khương Chi hơi căng thẳng, cô vừa định nói gì thì đầu bên kia Thi Liên Chu đã nói: “Ở nhà đợi anh.”

Nói xong, điện thoại cúp máy, vang lên tiếng “bíp bíp bíp” bận rộn.

Khương Chi ôm chặt điện thoại, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nếu cô nghe không lầm, có tiếng súng ở đầu bên kia điện thoại phải không?

Thi Liên Chu bị tấn công sao?

Khương Chi để điện thoại xuống, cô siết chặt nắm đắm, xương ngón tay có hơi tái mét: “Tạ Lâm! Tạ Lâm!”

Tạ Lâm nghe thấy giọng nói hơi hoảng hốt của Khương Chi, vội vàng mở cửa bước vào: “Bà chủ?”

Khương Chi mím chặt đôi môi đỏ mọng, cuối cùng quyết định: “Đặt vé máy bay, tôi và Mạnh Lam sẽ đến nước Nhật!”

Tạ Lâm: “? ? ?”

“Còn ngẩn người ở đó làm gì nữa?” Khuôn mặt Khương Chi nghiêm túc, trong mắt Tạ Lâm, cô giống như ông chủ Thi Liên Chu đang ngồi ở trên cao và ra mệnh lệnh, lúc này anh ấy cũng không dám phản bác gì. Mạnh Lam gật đầu vội đi làm thủ tục.

Trong lúc Tạ Lâm đang làm thủ tục thì Khương Chi rời khỏi thư phòng, rồi gọi Mạnh Lam đến: “Anh đến xưởng dược phẩm một chuyến, tìm Trần Bán Tiên rồi đưa đến đây cho tôi, bây giờ, lập tức, ngay lập tức!”

Mạnh Lam nhìn thấy khuôn mặt u ám và thân hình run rẩy của Khương Chi thì cũng hoảng sợ, anh ấy không dám chậm trễ mà vội vàng đi đón người.

Khương Chi đứng ở cửa nhìn Mạnh Lam đi xa, cô hít một hơi thật sâu mới lên lầu thu dọn hành lý.

Tiểu Ngự đã ngủ rồi, khuôn mặt đỏ bừng, miệng hơi há ra, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, xem ra hôm nay cậu bé đi đường đã quá mệt mỏi.

Khương Chi cụp mắt nhìn Tiểu Ngự, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt ấm áp của cậu bé, nghiêng người hôn nhẹ lên trán.

Cô thu dọn hành lý, đi xuống lầu, nhìn thấy Thôi Tử Tiện đang ngồi trên ghế sô pha.

Thôi Tử Tiện đứng dậy nhìn Khương Chi, liếc nhìn chiếc vali trong tay cô: “Cô đi đâu vậy?”

Khương Chi đặt hành lý của mình ở cửa, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Thôi Tử Tiện rồi nói với giọng bình tĩnh: “Lát nữa Trần Bán Tiên sẽ đến đây để giải quyết vấn đề của anh càng sớm càng tốt.”

Thôi Tử Tiện im lặng một lúc, sau đó đến gần Khương Chi rồi nhỏ giọng nói: “Cô định đến nước Nhật à?”

Khương Chi hơi ngẩn người, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, hiện ra một vòng cung nguy hiểm: “Sao anh biết?”

“Tôi đã nói từ sớm rồi, những người trong những cuốn sách này đều không thể trốn khỏi kết cục cuối cùng, có thể sự xuất hiện của cô sẽ ảnh hưởng đến thứ tự diễn biến sự việc, nhưng không thể nào thay đổi kết quả được.” Giọng nói của Thôi Tử Tiện có phần nặng nề, cũng có chút cô đơn.

Thôi Tử Tiện không biết có nên nói những lời này hay không, nhưng nếu anh ấy thật sự phải quay về, anh ấy cũng hy vọng để lại vài lời cảnh cáo cho Khương Chi vài.

Khương Chi mím chặt môi, giọng nói có chút run rẩy: “Anh nói những lời này có ý gì? Anh biết chuyện gì à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận