Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1063: Tàn Nhẫn

Chương 1063: Tàn Nhẫn

Cao Nguyên Hương nằm trong bệnh viện hai ngày thì về nhà, chuyện đầu tiên cô ta làm sau khi xuất viện chính là ly hôn với Thi Hoàn Chu, không hề day dưa, dài dòng.

Chỉ là vì cô ta đã ở đại viện lâu như vậy nên đồ đạc rất nhiều, chờ thu dọn xong xuôi thì chuyển ra ngoài.

Khương Chi cũng ở trong đại viện, trong lúc rảnh rỗi, cô dẫn bốn đứa bé đến hỗ trợ Cao Nguyên Hương đóng gói đồ đạc.

Hai ngày này, Thi Liên Chu bận rộn không có ở nhà, mặc dù chuyện Thi Hoàn Chu gây ra khiến cảm xúc của mọi người trong nhà đều nặng nề nhưng cũng không ai nói sẽ dời hôn lễ lại, tất nhiên cho dù họ có đề nghị thì Thi Liên Chu cũng không đổi.

Ngày kia là hôn lễ, Thi Liên Chu lao vào chuẩn bị kỹ càng, đến Thôi Tử Tiện cũng không nhàn rỗi, luôn mồm nói muốn giúp đỡ hôn lễ của ‘người đời sau’.

Thế mà Thi Liên Chu lại nghe ý kiến của anh ấy.

Thi Liên Chu sợ bản thân bận rộn không thể chăm sóc cho Khương Chi nên đề nghị cô ở lại đại viện trong mấy ngày này.

Cao Nguyên Hương nhận đồ trong tay Khương Chi, cô ta sẵng giọng: “Cô bớt làm chút việc lại đi!”

Khương Chi cười, nói khẽ: “Cũng không nặng nhọc gì.”

Cao Nguyên Hương nhíu mũi, chế nhạo nói: “Không nặng cũng phải cẩn thận, tránh cho lão ngũ trở về lại bày sắc mặt cho tôi nhìn.”

Khương Chi ngước mắt nhìn Cao Nguyên Hương. Từ sau khi xuất viện, Cao Nguyên Hương như biến thành một người khác, cô ta ôn hòa dễ chung đụng hơn, gặp ai cũng nở nụ cười, hoàn toàn khác một Cao Nguyên Hương lúc nào cũng giở giọng kỳ quái trong quá khứ, trong thoáng chốc cũng không biết được ly hôn với cô ta là chuyện tốt hay xấu.

Khương Chi hỏi: “Chị chuẩn bị xuất ngoại sao?”

Cao Nguyên Hương nhíu mày, ánh mắt rất yên tĩnh: “Nhà cửa và xe cho tôi đều ở nước ngoài thì tất nhiên là tôi phải xuất ngoại. Nói thế nào thì bây giờ tôi cũng được xem là phú bà rồi, trước kia đã làm việc ở nước ngoài, lần này xem như có thể phát huy tài năng của mình.”

Khương Chi khẽ cười một tiếng, không trả lời cô ta.

Cao Nguyên Hương gọi cô một tiếng, chống nạnh nói: “Cô cười cái gì? Tôi biết cô biết kiếm tiền nhưng cũng đừng xem thường tôi! Cô cứ chờ đó, hai mươi năm sau, hai người chúng ta so tài, xem ai nhiều tiền hơn, thế nào?”

“Được!” Khương Chi gật đầu.

Cao Nguyên Hương có thể phấn chấn trở lại như thế này vẫn tốt hơn bất kỳ điều gì.

“Tham dự hôn lễ của cô xong tôi sẽ lập tức xuất ngoại, cô đừng nhớ thương tôi. Yên tâm, chờ cô sinh đứa nhỏ ra, tôi vẫn sẽ gửi bao lì xì đến.” Cao Nguyên Hương đóng gói xong tất cả đồ đạc, cô ta phủi tay mình, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.

Cao Nguyên Hương nghĩ cô ta vĩnh viễn không bao giờ quên, trong lúc mình rơi vào nỗi tuyệt vọng nhất cuộc đời thì Khương Chi đã giữ cô ta lại.

Lúc Khương Chi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Thi Hoàn Chu chống gậy, đứng ở góc tường.

Nếu so sánh với Thi Hoàn Chu nở nụ cười rạng rỡ lần đầu tiên gặp thì lúc này, khuôn mặt anh ta đã u ám đi rất nhiều.

Thi Hoàn Chu nhìn Khương Chi, chần chờ hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”

Khương Chi gật đầu mà không trả lời.

Hai ngày này, Thi Hoàn Chu vẫn thường xuyên chờ ở đây, mà cũng thường hỏi cùng một câu: Cô ấy khỏe không?

Môi Thi Hoàn Chu run lên, ánh mắt anh ta rất phức tạp: “Tôi biết, các người đều thấy tôi hoàn toàn sai nhưng nếu có cơ hội quay lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ quyết định như vậy.”

Vẻ mặt Khương Chi không hề gợn sóng, cô rất bình thản: “Ồ.”

Cô không phải một người ở thập niên 80, cô đã thấy rất nhiều tên cặn bã giống như Thi Hoàn Chu rồi.

Thi Hoàn Chu chống gậy đi, lúc đi qua căn phòng của Cao Nguyên Hương thì anh ta nói: “Tôi vẫn luôn biết kết hôn với tôi là sự trói buộc Nguyên Hương, cũng là bẻ gãy đôi cánh của cô ấy, tôi cho rằng sau này không có tôi và con ràng buộc thì cô ấy có thể giương cánh bay cao.”

“Nhưng xưa nay tôi chưa từng nghĩ quá trình đó sẽ tàn khốc thế này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận