Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 860: Thu Hoạch

Chương 860: Thu Hoạch

Chủ quầy hàng nói xong sợ Khương Chi không tin, còn nhấn mạnh giọng điệu, dùng ngón tay chỉ trỏ, mặt mày lộ ra vẻ cực kỳ đau lòng.

“Vậy sao? Tôi thấy quầy của ông toàn là đồ giả, còn không bằng đồ không rõ nguồn gốc nữa là”. Khương Chi khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài chỉ vào những thứ trên quầy, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Chủ quầy hàng nghe vậy liền giật mình trong lòng, gặp phải người trong nghề rồi.

“Đồ giả” là chỉ những thứ trên quầy đều là đồ mới được làm cũ đi, chủ quầy trưng ra giả làm đồ cổ.

“Đồ không rõ nguồn gốc” là chỉ những thứ được đi khắp các ngõ ngách, thu mua từ nông thôn đến khắp nơi. Vào những năm 80, đồ không rõ nguồn gốc là những thứ chủ yếu trên thị trường đồ cổ, phần lớn là vàng thau lẫn lộn, một nửa là thật, một nửa là giả.

Ông ta cười gượng nhìn Khương Chi, không nói gì.

Lúc này, Khương Chi lại cầm lấy một cái lọ thuốc.

Cái lọ thuốc này trông giống như được làm bằng ngọc, kiểu dáng hình cái bình, thân lọ được tô điểm chủ yếu bằng màu đen, điểm xuyết bằng màu nhạt làm, phong cách cảnh vật tao nhã tinh tế. Trong tranh còn có rất nhiều lời đề tựa, nội dung hài hòa với hình vẽ.

“Ha ha, đồng chí rất có mắt nhìn! Đây chính là đồ vật từ triều Thanh, giá cao ngất ngưởng!” Chủ quầy vừa nhìn vật Khương Chi đang cầm trong tay thì vội vàng bắt đầu chào hàng, ngoại miệng không ngừng biên soạn một câu chuyện xưa cho cái lọ đựng thuốc bột này, gia tăng tính chân thực của nó.

Khương Chi chớp mắt hạnh, cô buồn cười nhìn người chủ quầy này.

Lọ đựng bột thuốc này đúng là hàng chính phẩm nhưng không phải của thời nhà Thanh, mà là thời nhà Minh.

Cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh, lọ đựng bột thuốc được truyền vào Trung Quốc, bắt đầu từ thời nhà Minh nhưng phát triển mạnh vào thời nhà Thanh, đó là một tác phẩm nghệ thuật bỏ túi phải sử dụng nhiều kỹ thuật khéo léo tạo thành, bởi vì phải dùng kỹ thuật khéo léo nên mỗi một món thế này đều là sản phẩm độc nhất trong lĩnh vực sưu tầm.

Lọ đựng bột thuốc bóng loáng, nét vẽ vững chắc, bố cục tinh xảo, chỗ thưa chỗ dày rất có trật tự, không phải một thợ thủ công tầm thường ngoài dân gian có thể chế tác được, nếu Khương Chi đoán không sai thì nó thuộc cung đình ngự chế cuối thời nhà Minh, cực kỳ trân quý.

Khương Chi dùng đầu ngón tay vuốt ve lọ đựng bột thuốc, cười nói: “Chủ quầy thật là biết nói đùa, nếu đây là một món “mở cửa”, ông còn đặt ở đây sao?”

“Mở cửa” là ngôn ngữ chuyên dùng trong giới đồ cổ, ý nói đây là hàng thật từ nhiều năm trước, người ta có thể nói là “mở cửa” hoặc “nhìn hàng”.

Nghe Khương Chi nói như vậy, chủ quầy xấu hổ cười, ông ta lắc đầu, ảo não nói: “Ha ha, đồng chí thật sự đúng là người trong nghề rồi. Được được được, xem như để kết một mối thiện duyên, tôi ra cái giá này, nếu đồng chí thích thì mang đi!”

Dứt lời, ông ấy đã duỗi ba ngón tay ra.

Đuôi lông mày của Khương Chi hơi nhếch lên, cô khẽ gật đầu, Hồ Vĩnh Chí rất nhanh nhạy đã hiểu ý, anh ấy rút ra ba mươi đồng đưa cho chủ quầy.

Chủ quầy vui vẻ thu tiền vào, ông ấy nhét vào túi quần mình, cuộc buôn bán này xem như đã thỏa mãn cả hai bên.

Lọ đựng bột thuốc này là một món hàng được tặng kèm khi ông ta về một vùng nông thôn thu mua hàng, cũng không đáng một hào, bây giờ vừa qua tay bán lại thì có thể kiếm ba mươi đồng, gần bằng một tháng lương của công nhân.

“Đi thôi!” Khương Chi cầm lọ đựng bột thuốc đứng lên, quay người tiếp tục đi dạo đến quầy khác.

“Bà chủ, cái lọ này từ triều nhà Thanh sao?” Hồ Vĩnh Chí thấp giọng hỏi.

Mặc dù anh ấy có thể nhìn ra đồ thật hay giả nhưng kiến thức về triều đại lại không nhiều, anh ấy chỉ biết loại lọ đựng bột thuốc thế này rất thịnh hành vào thời nhà Thanh.

Khương Chi mỉm cười, không nói, cô tiếp tục đi dạo đến quầy khác.

Họ đi một đường như thế, vừa đi vừa dừng chân, cũng có một số thu hoạch khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận