Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 411: Tặng Chung

Chương 411: Tặng Chung

Khương Chi vân vê bàn tay nhỏ của Hổ Tử, cười nói: “Mẹ và con cùng tặng trái cây và bánh ngọt.”

Hổ Tử ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngượng ngùng nhưng rất hài lòng, sau cùng còn cố tỏ vẻ rất bình tĩnh, lẩm bẩm một câu: “Ai tặng chung với mẹ?”

Triệu Ngọc Phương bưng một chậu nước sạch đến, cười nói: “Nào, tất cả rửa tay đi, bắt đầu ăn cơm thôi!”

Hồ San San nhanh nhẹn từ trong bếp đi ra, hất cằm nhỏ lên, cô bé đắc ý giơ “bảo bối” trong tay mình lên: “Mẹ, mẹ mau nhìn này, đây là quà mấy anh trai tặng cho con!”

Triệu Ngọc Phương sững sờ, đột nhiên cô ấy vỗ đùi, sẵng giọng: “Ôi, sao lại tốn kém như thế?”

Khương Chi cười: “Nên như vậy.”

Lúc này, một người đàn ông bưng hai cái bát đang bốc khói nghi ngút từ trong bếp đi ra, anh ấy cười ha ha, nói: “Mau ngồi xuống đi!”

Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh ấy, đuôi lông mày cô co giật mấy lần.

Ban đầu cô còn cảm thấy Hồ San San trắng trẻo đáng yêu, hoàn toàn không giống Triệu Ngọc Phương có làn da hơi đen, thì ra cô bé giống cha mình.

“Ha ha, Tiểu Khương, đây là chồng chị Hồ Vĩnh Chí, em gọi anh ấy một tiếng anh Hồ là được.” Triệu Ngọc Phương bước lên hai bước, kéo cánh tay người đàn ông, lúc cô ấy nói chuyện, trên gương mặt cũng thoáng hiện ý cười hạnh phúc.

Khương Chi khẽ gật đầu: “Anh Hồ.”

Hồ Vĩnh Chí cười một tiếng, khách sáo nói: “Tôi biết cô, đồng chí Tiểu Khương đúng không?”

Khương Chi gật đầu, cô nhìn Hồ Vĩnh Chí như có điều suy nghĩ. Cô luôn cảm thấy cái tên này hơi quen.

Hồ Vĩnh Chí có làn da trắng, bề ngoài thanh tú, cho người ta có cảm giác anh ấy là người có văn hóa nhưng hơi yếu đuối, khác biệt hoàn toàn với Triệu Ngọc Phương. Thảo nào Hổ Tử đã từng nhắc đến anh ấy với chi tiết “da trắng thịt mềm”.

Triệu Ngọc Phương nhiệt tình nói: “Được rồi, mọi người mau ngồi xuống ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội lạnh cả rồi.”

Tất cả mọi người ngồi xuống.

Triệu Ngọc Phương và Hồ Vĩnh Chí rất yêu thương cô con gái Hồ San San nên mới làm một mâm đồ ăn lớn thế này, hơn nữa còn có gà, vịt, thịt, cá, trứng mà chỉ vào những ngày tết mới có thể nhìn thấy, bàn cơm cực kỳ phong phú.

Một bàn đồ ăn thế này, chỉ sợ đã tốn không ít tiền.

Khương Chi nhớ Hổ Tử từng nói Hồ Vĩnh Chí không phải công nhân viên trong xưởng thép, bình thường anh ấy không đi làm, ở nhà làm nội trợ, tất cả chi tiêu trong nhà đều nhờ vào tiền lương Triệu Ngọc Phương kiếm được.

Mà công việc của Triệu Ngọc Phương cũng không phải chức vụ quan trọng gì, cô ấy chỉ là một nữ công nhân trong phòng kỹ thuật, tiền lương cũng chỉ hơn bốn mươi đồng một tháng mà thôi.

Tuy nhiên Khương Chi cũng không có suy nghĩ gì về Hồ Vĩnh Chí, mà cô tin rằng đây là lần đầu tiên mình gặp người này nhưng cái tên Hồ Vĩnh Chí rất quen thuộc nên trong lòng mới sinh nghi, không biết anh ấy có phải nhân vật nào đó trong nguyên tác hay không.

Hồ Vĩnh Chí hoàn toàn không biết mình bị chú ý, anh ấy vừa cười vừa kẹp từng cái đùi gà loáng bóng vào trong bát của mấy đứa bé: “Nào, mỗi đứa một cái đùi gà nhé, ăn nhiều một chút!”

Mấy đứa bé càng không khách sáo, tất cả lập tức cầm đùi gà lên gặm, ăn ngon lành đến mức quanh miệng đều dính dầu bóng loáng.

Hồ Vĩnh Chí rất vui nhưng nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trong xưởng thì hơi lo lắng, anh ấy nhìn Triệu Ngọc Phương ngồi cạnh mình, thấp giọng dò hỏi: “Phong Sa thế nào rồi? Trong xưởng xử lý thế nào?”

Vừa nhắc đến chuyện này, tốc độ căn cơm của Triệu Ngọc Phương cũng chậm lại.

Cô ấy lắc đầu: “Vốn đã sắp sa thải anh ấy rồi nhưng may mà Tiểu Khương đến kịp lúc. Anh không biết vừa rồi cô ấy dũng cảm thế nào đâu, thật sự giống như một tấm gương tiêu biểu cho nữ giới trong thời đại mới, cô ấy có thể ép Vương Bằng Lỗi đến nửa ngày còn chưa nói được lời nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận