Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 645: Tài Giỏi

Chương 645: Tài Giỏi

Ôn Hoa Anh ngồi bên cạnh lắng nghe rất tò mò, bà ấy khó hiểu mà hỏi: “Xưởng?”

Bà ấy chỉ biết con dâu út làm kinh doanh, nhưng bà ấy cũng không hỏi cụ thể cô đang kinh doanh gì, nghe có vẻ như là mở xưởng?

Vân Tường cười giải thích, thật ra chính là “đánh rắm cầu vồng”, bà ấy khen ngợi tâng bốc Khương Chi lên tận trời cao.

Khóe miệng Khương Chi khẽ giật giật: “Cũng không khoa trương như vậy đâu.”

Nhưng Ôn Hoa Anh lại cười nói: “Những lời nữ đồng chí này nói đều là sự thật, A Chi, con đúng là quá khiêm tốn rồi đó, ngày khác con cầm tờ báo do nhà xuất bản của con phát hành đến cho mẹ xem nhé.”

Bà ấy thực sự có chút ngạc nhiên khi Khương Chi đã mở một nhà xuất bản và một xưởng may quần áo ở độ tuổi trẻ như vậy.

Nhất thời, bà ấy không biết nên cảm thấy thổn thức hay vui mừng, con trai út và con dâu út của bà ấy đang tập trung kinh doanh, một nhà có hai xưởng trưởng, sau này không cần phải lo chuyện ăn uống nữa, không biết mấy đứa cháu trai của bà ấy được tiếp xúc với những chuyện này từ nhỏ, sau này có theo nghiệp kinh doanh cả không?

Bà Thi lại có những nỗi lo mới.

Giang Kinh Xuân vẫn im lặng lắng nghe, không hề xen lời, mặc dù anh ấy đã nghe Vân Tường kể chuyện của Khương Chi rồi, nhưng mà bây giờ nghe lại một lần nữa vẫn cảm thấy cảm khái.

Giang Noãn Xuân đã làm em gái của anh ấy hai mươi mốt năm, vẫn luôn không có gì đặc biệt hơn người, ngược lại cô ta đã kết hôn sinh con khi còn rất nhỏ tuổi, giờ đây cô ta nhân lúc gia đình gặp nạn để chạy trốn, chuyện này thật sự làm tan nát trái tim của nhà anh ấy.

Bây giờ nhìn thấy em gái ruột của mình tài giỏi như vậy, trong lòng anh ấy vừa tự hào vừa tự ti.

Khương Chi thật sự là em gái của anh ấy sao?

Cảm giác này quá không chân thực, anh ấy không biết nên diễn tả như thế nào.

Có lẽ bởi vì Giang Kinh Xuân thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Chi, cho nên Thi Liên Chu híp mắt nhìn về phía anh ấy.

Giang Kinh Xuân sửng sốt, anh ấy vội vàng cúi đầu với vẻ mặt chột dạ.

Đột nhiên, anh ấy lại suy nghĩ, anh ấy đang nhìn em gái mình chứ không phải ai khác, tại sao lại phải chột dạ như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, Giang Kinh Xuân lấy hết can đảm ngẩng đầu lên lần nữa, tuy nhiên, khi ánh mắt anh dũng ban đầu của anh ấy lại chạm phải ánh mắt của Thi Liên Chu, anh ấy giống như một quả bóng xì hơi, bùm một tiếng nổ tung, anh ấy chỉ có thể buồn bã cụp mắt xuống.

Trong lòng anh rưng rưng nước mắt, em gái có bản lĩnh lớn thì thôi vậy, nhưng em rể nhìn qua cũng không phải người thân thiện.

Lúc này, một thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Anh không có việc làm à?”

Khương Chi khẽ nhướng mày, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu, không ngờ anh lại nói chuyện với Giang Kinh Xuân.

Giang Kinh Xuân rõ ràng cũng không ngờ đến, anh ấy ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, người toát lên phong thái cao quý, anh ấy vô thức ngồi thẳng dậy, cảm thấy đối phương đang hạ mình, anh ấy ngẩn người nói: “Tôi vốn là tài xế xe buýt, nhưng mà tôi mới bị sa thải rồi.”

Ôn Hoa Anh cau mày, xem ra nhà họ Giang lại gặp thêm một chuyện xui xẻo.

Thi Liên Chu không nói thêm gì nữa, ngón tay thon dài gõ lên bàn, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Ăn tối xong thì không còn lý do gì để ở lại đây nữa, Vân Tường kéo Giang Kinh Xuân chuẩn bị rời đi.

Giang Kinh Xuân không muốn cứ rời đi như vậy, anh ấy liền nói với Khương Chi: “Anh có thể nói riêng vài câu với em được không?”

Khương Chi suy nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Cô đi theo Giang Kinh Xuân ra khỏi khách sạn, Ôn Hoa Anh nhìn theo, bà ấy không khỏi quay đầu nhìn Thi Liên Chu, cảm thấy lạ mà hỏi: “Chuyện này không giống tính cách của con cho lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận