Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 937: Kể Lại

Chương 937: Kể Lại

Mạnh Lam lùi về một bên, nhỏ giọng nói: “Bà chủ cẩn thận.”

Anh ấy không sợ tên “Tiểu bạch kiểm” này sẽ lừa cô chủ nhà bọn họ, dù sao trong mắt anh ấy, đàn ông trên đời này có rất ít người có thể so với ông chủ của bọn họ, chỉ cần mắt của bà chủ không mù thì nhất định sẽ không bỏ minh châu mà chọn mắt cá.

Khương Chi gật đầu, đi đến phía sau Thôi Tử Tiện, thúc giục nói: “Đi.”

Thôi Tử Tiện đưa lưng về phía Khương Chi, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, nhấc chân đi ra ngoài.

Vân Tường không nhìn hai người, im lặng đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phó Đông Thăng nhìn bà ấy một cái, thở một hơi, đến tận lúc này thì cái gì cũng hiểu rõ, nếu quan sát thì thấy mục tiêu của Thôi Tử Tiện vẫn luôn không phải là Vân Tường, mà là bà chủ của bọn họ.

Ông ấy không biết bản thân vui hay buồn, nhưng cũng không có ý an ủi Vân Tường.

Bà ấy quá ngu ngốc, lại luôn sa vào mấy thứ tình cảm hư vô mờ mịt, cũng nên cho bà ấy một bài học.



Khương Chi đứng ở góc tường lạnh lẽo, giọng nói bình tĩnh: “Tại sao anh lại ở đây?”

Thôi Tử Tiện cười cười: “Tới nói chuyện với bà chủ Khương…”

Khương Chi cau mày, giọng điệu dứt khoát đánh gãy lời nói của anh ấy: “Anh biết tôi đang hỏi cái gì, che che giấu giấu là có ý gì?”

Nghe được lời này, ý cười trên môi Thôi Tử Tiện mới nhạt bớt, nhìn chằm chằm Khương Chi không chớp mắt.

Giọng điệu anh ấy có chút nghẹn ngào, lộ ra ý cười, làm cho người ta cảm thấy một loại thương cảm và buồn bã khó có thể miêu tả: “Ngày đó, lúc cô biến mất, tôi đã kéo cô lại.”

Đôi mắt hạnh đen láy của Khương Chi hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô vẫn luôn cho rằng “Ly hồn” chỉ là một giấc mơ khi cô hôn mê, mà người trong mơ cũng chỉ là người trong mơ, lại không nghĩ rằng Thôi Tử Tiện ở nơi đó, cũng là chuyện thật đã xảy ra.

Loại chuyện quỷ dụ này thật sự rất khó giải thích, nhưng chuyện xuyên sách cũng đã xảy ra, thì chuyện đó cũng không kỳ quái như vậy.

Khương Chi híp nửa mắt, trầm ngâm nói: “Cho nên, anh mới đi theo tôi vào nơi này, chỉ có cậu?”

Đáy mắt Thôi Tử Tiện có chút cô đơn: “Chỉ có tôi.”

Anh ấy tham lam nhìn Khương Chi, như là có thể xuyên qua túi da nhìn vào linh hồn của cô, nhưng mà trong lòng lại rất khổ sở, anh ấy đi vào đây, dường như cô không vui vẻ, đôi mắt làm anh ấy mê muội kia lộ ra sự phòng bị.

Khương Chi đánh giá Thôi Tử Tiễn, nhíu mày nói: “Bộ dáng của anh, cả thân thể anh đều đi vào thế giới này?”

Linh hồn xuyên qua thời không còn có vẻ hợp lí, nhưng thân thể xuyên qua thì có chút không hợp với lẽ thường.

Thôi Tử Tiện mím môi, lắc đầu nói: “Không phải, đây không phải là cơ thể của tôi, có lẽ chỉ là trùng hợp giống nhau.”

Khương Chi liếc mắt nhìn anh ấy, vẻ mặt cô bớt đi vài phần bén nhọn, cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.

Cô đã trải qua chuyện du hành không gian và trọng sinh, tất nhiên là biết cảm giác tỉnh dậy ở một thế giới xa lạ sau giấc mộng dài, nhìn thấy người không quen biết thì có bao nhiêu sợ hãi và lo lắng, nói đến cùng thì Thôi Tử Tiện cũng chỉ là một kẻ xui xẻo, tuy không thể nói là bị cô liên lụy, nhưng cũng có phần do cô.

Nếu như cô lại nói lời lãnh đạm, thì không khỏi có chút lạnh lùng.

Khương Chi nói: “Thôi Tử Tiện đúng không? Làm phiền anh nói cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối”.

Thôi Tử Tiện thấy giọng Khương Chi hòa hoãn hơn chút, vẻ mặt hơi thả lỏng, gật gật đầu, kể lại tất cả những chuyện quái quỷ đã xảy ra trong khoảng thời gian này từ đầu tới đuôi lại cho Khương Chi, ngay cả việc nhỏ không đáng kể cũng nói hết ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận