Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 662: Cảm Giác Này Chính Là Hạnh Phúc

Chương 662: Cảm Giác Này Chính Là Hạnh Phúc

Nghĩ như vậy, Thi Liên Chu vứt gói thuốc lá trong tay mình đi, đôi mắt âm u, nặng nề, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông như bị kéo căng ra, có thể thấy được anh không vui.

Khương Chi nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Thi Liên Chu ôm eo Khương Chi, ôm chặt cô vào lòng mình, giọng nói của anh trầm thấp, giống như đang buồn bực: “Em sẽ rời đi một cách đột ngột sao?”

Lời anh nói có cảm giác rất khó khăn và sự bất an mà khó phát hiện ra.

Bất an sao?

Tâm trạng đó xảy ra với Thi Liên Chu khiến trái tim Khương Chi mềm nhũn.

Cô cũng vươn tay ôm chặt vòng eo săn chắc của Thi Liên Chu, mi dài khẽ chớp, giọng nói êm dịu: “Sẽ không đâu, em sẽ không rời đi.”

Tuy cô cũng không chắc chắn mình có rời đi hay không nhưng dưới tình huống thế này, nếu thật sự cho cô một cơ hội để quay về đời trước thì cô sẽ từ chối, cô không muốn xa Tiểu Ngự, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, mà cũng không muốn rời xa Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu nhìn cô, anh không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ve gương mặt cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô.

Giọng nói của anh vẫn thản nhiên nhưng trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ nghiêm túc: “Anh sẽ luôn yêu em.”

Giọng nói không có cảm giác rung động nhưng lại mang sự lãng mạn và cố chấp thuộc riêng về Thi Liên Chu, lời nói như thế thốt ra từ miệng anh cũng không phải để dỗ ngon dỗ ngọt, mà là một lời hứa hẹn cực kỳ chân thành.

Khương Chi sửng sốt, hô hấp của cô chợt chậm một nhịp, một cảm giác không thể giải thích được lan từ đáy lòng ra khắp cơ thể cô,

Có lẽ loại cảm giác này chính là hạnh phúc!

Sáng sớm hôm sau, dì Lý đã đưa bốn đứa bé đến nhà trẻ.

Lúc Khương Chi thức dậy thì dì Lý đã trở về rồi, cả đồ ăn sáng cũng đã được chuẩn bị xong.

Bữa sáng là cháo hoa mềm dẻo, rau trộn và một nồi bánh bao hấp, bữa sáng rất đủ dinh dưỡng, ngoài ra còn có một ly cà phê đen với mùi thơm đậm đà, đây là bữa sáng tiêu chuẩn của Thi Liên Chu.

Khương Chi ăn sáng, nhìn dì Lý bận rộn đi lại mà không khỏi cảm thán người có tiền đúng là biết hưởng thụ.

Mặc dù ở đời trước cô cũng là người có tiền nhưng vì thường xuyên ở bên ngoài, hiếm có khi ở trong nhà nên chưa từng thuê bảo mẫu, nhiều lắm cũng chỉ gọi nhân viên làm việc theo giờ về nhà quét dọn vệ sinh, cô thật sự chưa từng hưởng thụ cuộc sống vừa thức dậy đã được bảo mẫu chuẩn bị bữa sáng nóng hôi hổi thế này, thế nhưng không ngờ đến thập niên 80 lại được hưởng thụ cuộc sống về hưu trước thời hạn.

Có lẽ vì tối hôm qua hai người vừa tiến hành thêm một lần nghiên cứu, thăm dò “sâu sắc” nên chỉ trong thời gian ăn sáng ngắn ngủi này mà ánh mắt của hai người họ đã va vào nhau vô số lần, hai người cứ dán vào nhau như thế khiến khóe miệng dì Lý không khỏi co rút, bà ấy lén nhìn Thi Liên Chu mấy lần.

Người này có còn là ngũ gia lạnh lùng, thờ ơ với người ngoài nữa không? Chắc chắn không phải bị đánh tráo rồi chứ?

Ăn sáng xong, Khương Chi nhẹ nhàng nói với dì Lý: “Hôm nay chúng cháu phải về thôn Khương Gia một chuyến, phiền dì đón mấy đứa bé giúp cháu.”

Dì Lý vội khoác tay, nói: “Hai người cứ đi đi, đó vốn dĩ đều là việc tôi nên làm cả.”



Trên đường về thôn Khương Gia, một tay Thi Liên Chu lái xe, một tay khác nắm chặt tay Khương Chi, hai người giống một đôi nam nữ trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dường như xung quanh họ cũng tỏa ra ánh sáng màu hồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận