Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 646: Về Trấn Đại Danh

Chương 646: Về Trấn Đại Danh

Thi Liên Chu tỏ vẻ hờ hửng, không mặn không nhạt mà nói: “Đó là anh trai của cô ấy.”

“Anh trai? ? ?” Trên đầu Ôn Hoa Anh có một dấu chấm hỏi.

“Con nói mẹ nghe thử, sao Giang Kinh Xuân có thể là anh trai của A Chi được chứ?” Ôn Hoa Anh nôn nóng hỏi, bà ấy vểnh tai lên.

Tuy nhiên, Thi Liên Chu không phải là người lắm lời, lòng tò mò của bà ấy đã được định sẵn sẽ không được thỏa mãn.

Sau khi ra khỏi cửa, Giang Kinh Xuân nhìn Khương Chi đứng trước mặt, ho nhẹ một tiếng: “Anh. . .”

Khương Chi ngước mắt nhìn anh ấy, mím môi, mỉm cười yếu ớt, khi cô nói chuyện có cảm giác không xa cũng không gần: “Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng sau hai mươi năm hoang mang bối rối, sau này tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình, chỉ làm Khương Chi, không làm con gái hay em gái của ai cả, nếu anh không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây.”

Giang Kinh Xuân nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Khương Chi dần dần đi xa, khuôn mặt anh ấy vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Sáng sớm hôm sau, Thi Liên Chu tự mình lái xe đưa Khương Chi về trấn Đại Danh, bà Thi nắm tay Khương Chi không nỡ buông ra, bà ấy muốn cùng con dâu đi gặp cháu trai, nhưng khi nhìn thấy Giang Kinh Xuân đứng đợi ở một bên thì chỉ có thể thở dài.

Đan Uyển và Thi Nam Châu cũng trở về trấn Đại Danh với hai người Thi Liên Chu.

Đan Uyển vốn muốn ở lại khách sạn với Ôn Hoa Anh, nhưng bà Thi không chịu nhận mình đã già, hoàn toàn không cần ai ở cùng mình, bà ấy còn nói rằng sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Giang, rồi nói lời tạm biệt với người bạn già thì bà ấy sẽ tự mình ngồi xe đến trấn Đại Danh.

Nếu lần này bà ấy không nhìn thấy bốn đứa nhỏ thì e rằng bà ấy sẽ không cam lòng về Bắc Kinh.

Cuối cùng Thi Liên Chu châm chọc mỉa mai một phen rồi nói rằng ngày mai sẽ trở lại đây đón bà ấy về.

Bà Thi vô cùng hài lòng vừa vẫy vẫy tay với đuôi xe.

Giang Kinh Xuân nhìn chiếc xe việt dã đã rời đi, ánh mắt hơi cô đơn.

“Đi thôi.” Bà Thi vỗ vai Giang Kinh Xuân, hôm qua bà ấy đã nghe Khương Chi kể mọi chuyện về thân thế của cô rồi, bà ấy vô cùng tình cảm mà an ủi cô một lúc lâu, cuối cùng bị Thi Liên Chu đuổi về phòng với vẻ mặt u ám.

Con dâu nhỏ có số phận nghiệt ngã, nếu con bé thật sự không muốn nhận lại người thân, thì bà ấy cũng không thể nói thêm gì nữa.

...

Trên đường đi, Đan Uyển và Thi Nam Châu giống như hai người vô hình, không chủ động lên tiếng cũng không xen lời.

Đường xá những năm tám mươi không dễ đi, đi được nửa đường, Khương Chi vội vàng đuổi Thi Liên Chu sang ghế phụ, cô ngồi vào ghế lái trước con mắt kinh hoàng của Đan Uyển và Thi Nam Châu, cô nhấn ga rồi lái xe chạy nhanh trên đường.

Khương Chi lái xe rất êm, điều này khiến Đan Uyển cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô ấy hơi ngạc nhiên nói: “A Chi biết lái xe à?”

Khương Chi gật đầu, bình tĩnh nói: “Một chút.”

“Thế này không phải một chút đâu.” Đan Uyển mỉm cười khen ngợi một câu.

Cô ấy vốn không có ác cảm gì với Khương Chi, lúc trước cô ấy nhiều chuyện nói đến chuyện của Khương Chi, cũng chỉ vì không muốn Khương Chi làm mất mặt nhà họ Thi mà thôi, nếu như chuyện không giống như những gì cô ấy nghĩ, vậy thì đương nhiên cô ấy cũng không có gì để nói.

Còn chuyện Khương Chi bán con trai đổi lương thực, có lẽ là có ẩn tình khác, dù sao thì Thi Liên Chu sẽ yêu một người phụ nữ như vậy sao?

Sau này bọn họ chính là chị em dâu, không nói đến chuyện sẽ sống chung một mái nhà, ít nhất bọn họ sẽ tiếp xúc với nhau thường xuyên hơn những người khác, dù thế nào thì cô ấy cũng phải tươi cười nghênh đón, cô ấy thật sự không cần thiết bất hòa với Khương Chi vì mấy chuyện vụn vặt này.

Nghe những lời tán thưởng của Đan Uyển, Thi Nam Châu nhìn Khương Chi với ánh mắt ngưỡng mộ, cô bé chợt cảm thấy mẹ của Tiểu Qua không đến nỗi xấu xa hay vô dụng như mọi người vẫn nói, dì ấy cũng rất lợi hại trong một số việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận