Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 670: Nhất Định Phải Có Lý Do

Chương 670: Nhất Định Phải Có Lý Do

Con ngươi màu đen nhánh trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô như toát ra sự chán ghét.

Cô không nói gì thêm nữa, chỉ nắm tay Thi Liên Chu, quay người muốn rời đi.

Nhưng lúc này, Bạch Hương Chi vẫn luôn vô tình hay cố ý tránh ánh mắt Khương Chi đột nhiên bước lên, nghiêm nghị nói: “Dừng lại!”

Bước chân của Khương Chi cũng dừng lại, vẻ mặt không có gì thay đổi, quay đầu nhìn Bạch Hương Chi. Khương Chi cũng không phải ghi nhớ ân tình gì, mà cô chỉ nghĩ đến ngày đầu tiên mình xuyên đến đây, nắm cơm mà Tiểu Qua cầm về chính là bà ấy đã cho.

Cũng chính vì điều này mà Khương Chi vẫn còn kiên nhẫn với Bạch Hương Chi.

Mặc dù vì một nắm cơm đó nên đã xảy ra một trận đánh nhưng Khương Chi tin tưởng khi Bạch Hương Chi cho Tiểu Qua nắm cơm đó, bà ta cũng không có ý đồ xấu xa gì.

Bạch Hương Chi vốn dĩ đã cố gắng để gương mặt mình trở nên nghiêm nghị nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khương Chi và Thi Liên Chu, trong chớp mắt bà ta không khác gì quả bóng bị xì hơi. Thế nhưng nghĩ đến những lời con gái út Khương Đinh Hương vừa nói, bà ta lấy lại tinh thần, siết chặt tay, gom hết dũng cảm.

Bạch Hương Chi nói: “Chi Tử, tuy con không phải do mẹ sinh ra nhưng từ nhỏ cả nhà đã khổ cực nuôi con lớn lên, mọi người trong nhà cùng làm việc kiếm công điểm tạo điều kiện cho con đến trường học hành. Chị hai của con vốn dĩ cũng là một người học hành giỏi nhưng vì để tạo điều kiện cho con nên mười ba tuổi tốt nghiệp tiểu học xong cũng không học trường cấp hai nữa mà về nhà làm nông. Con nói mọi người trong nhà đã đuổi con đi nhưng vì sao phải làm như vậy? Cũng chỉ vì chính con không biết giữ mình trong sạch! Có người nào trong nhà không tốt với con chứ?”

Dứt lời, hai mắt Bạch Hương Chi đã đẫm lệ.

Một nửa nguyên nhân bà ta nói những lời này là để nhắc lại chuyện xưa, lấy đó làm cơ sở để đòi tiền, một nửa nguyên nhân còn lại chính là cảm xúc thật sự của bà ta, bà ta thật sự không chịu đựng được việc con gái được bà ta nuôi từ nhỏ đến lớn nhưng bây giờ đối xử với bà ta không khác gì với người xa lạ.

Lẽ nào bị đuổi ra khỏi nhà thì những việc tốt người nhà đã làm trước đó sẽ biến mất sao?

Lời Bạch Hương Chi nói cũng khiến các thôn dân xung quanh đồng cảm.

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc Khương Chi Tử còn nhỏ, có người nào trong thôn mà không gọi cô ta là công chúa? Tiền lương của Khương Tả Phong chỉ chi tiêu một phần để nuôi gia đình, ngoài ra phần lớn còn lại đều tiêu lên người Khương Chi Tử, khi đó cô ta bị đuổi ra khỏi nhà cũng bởi vì cô ta làm chuyện xấu hổ kia, làm thế nào có thể trách ngược lại người trong nhà?”

“Chậc! Còn không phải một kẻ đáng khinh bỉ sao? Bây giờ cô ta phát tài rồi nên không muốn nhận người thân nghèo nữa chứ sao.”

“Được rồi, mấy người bớt nói vài tiếng đi! Chi Tử là thần tài của thôn mình, đừng nói mấy lời khiến người ta mất hứng.”

“…”

Mấy lời người trong thôn nói đều truyền vào lỗ tai Khương Chi.

Mắt phượng của Thi Liên Chu híp lại, ánh mắt sắc bén đảo quanh một vòng, môi mỏng nhếch lên, vừa muốn mở miệng nói thì Khương Chi đã kéo lại.

Đôi mắt hạnh của Khương Chi cũng nheo lại, môi đỏ cong lên, cô nhìn về phía Bạch Hương Chi: “Lời này của bà rất mới lạ! Bà nói nhiều như vậy là có ý gì?”

Cô không tin một Bạch Hương Chi vốn dĩ đã hối cải nhưng đột nhiên lại nói ra một phen thế này.

Nhất định phải có lý do.

Lý do cô không nhận người nhà họ Khương là vì cô hoàn toàn không phải Khương Chi Tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận