Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 901: Xoay Chuyển Tình Thế

Chương 901: Xoay Chuyển Tình Thế

Ân Đình nhìn bóng lưng Khương Chi đang chắn trước mặt mọi người.

Một tay Khương Chi cầm súng, một tay giữ chặt cổ tên cầm đầu băng cướp, mọi cử động đều vô cùng dứt khoát, tàn nhẫn, không dây dưa dài dòng.

Một người phụ nữ như vậy hoàn toàn khác với những người phụ nữ bình thường.

Đáy mắt Ân Đình như có tia sáng lóe lên rồi biến mất, hắn cảm thấy có lẽ phải thay đổi ý nghĩ trong đầu mình.

Trong lúc tâm trí của đám đông ở phía sau Khương Chi thay đổi liên tục thì bầu không khí trong hội trường đã căng cứng đến cực điểm, giống như chỉ cần một bước ngoặt, nơi này sẽ lập tức biến thành gió tanh mưa máu.

Gương mặt Khương Chi sắc bén, họng súng trên tay cô dí sát vào đầu tên cầm đầu: “Gọi tất cả đàn em của anh ra ngoài!”

Bắc giặc phải bắt vua trước chính là chân lý xưa nay.

Tên cầm đầu băng cướp co rúm người lại, trong lòng không ngừng nói “xúi quẩy”, ai mà ngờ một người phụ nữ giống như một con cừu nhỏ, ăn mặc thế này lại là một cao thủ, vừa lên đã thực hiện một loạt động tác liên tiếp nhau, nói cô chưa từng luyện tập là không thể nào.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng cười nói: “Tôi nhìn sai cô rồi.”

Khóe miệng Khương Chi cong lên tạo thành nụ cười lạnh lùng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía những tên đàn em: “Tôi đếm một đến ba, anh lập tức gọi đàn em mình ra ngoài, nếu không thì chúng ta cùng chết.”

Tất nhiên cô cũng không muốn chết nhưng những kẻ này không phải bọn quyết liều mạng gì đó, có lẽ bọn họ còn tiếc mạng hơn cả cô.

“Một!”

Khương Chi kéo căng hàm dưới, không chần chờ mà lập tức hô lên.

Quả nhiên, cô vừa mới thốt lên, tên cầm đầu đã hoảng hốt.

“Hai!”

Ngón tay Khương Chi nắm chặt, giọng điệu không có gì thay đổi, vẫn như mây trôi nước chảy, không mang theo cảm xúc chập chùng gì đó.

Trong khi tiếng hô của cô vô cùng bình thường thì tiếng hít khí lạnh đã vang lên liên tiếp từ bốn phía.

Đám đông núp sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt trắng như tờ giấy, trái lại bọn họ rất rõ ràng một khi đếm đến ba thì đám đông bọn họ cũng ngã thành từng lớp trên nền đất này.

Ai mà ngờ một buổi đấu giá tốt đẹp thế này lại trở thành lá bùa đòi mạng bọn họ?

Khương Chi hít sâu một hơi, cánh môi khẽ nhúc nhích, cô vừa muốn mở miệng thì tên cầm đầu đã cướp lời cô: “Tất cả lùi lại cho tao! Lùi lại!”

Giọng nói của hắn hơi khàn, hắn chỉ sợ mình hô chậm nửa nhịp thì cái đầu đã nát bét.

Một đám đàn em nhìn nhau, bọn chúng nhìn vàng son lộng lẫy xung quanh mà luyến tiếc, rõ ràng cả đám đều không nỡ bỏ qua cơ hội kiếm tiền thế này.

Tên cầm đầu bọn cướp tức giận đến mức lỗ mũi cũng sắp bốc khói, một đám đàn em muốn làm tổn hại đến tính mạng hắn, còn muốn cướp tiền, chuyện này càng làm hắn tức giận hơn so với việc mạng sống của mình đang nằm trong tay người khác.

Trong lúc đang giằng co thì ánh mắt của Khương Chi đã nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lẽo: “ Ân Đình, kim cương.”

Nghe thấy lời này, lông mày Ân Đình cau lại nhưng sau đó hắn lại cười.

Người phụ nữ này đúng là rất mang thù.

Trái lại hắn cũng không nói gì, chỉ khom người cầm chiếc ghim cài áo đính kim cương xanh trong túi của trợ lý mà hắn đã dùng hai mươi vạn mua lại, sau đó tiện tay ném ra.

Một tên đàn em nhặt lên nhìn nhưng vẫn do dự.

Khương Chi rất bình tĩnh, cô thản nhiên nói: “Một chiếc ghim cài áo đính kim cương trị giá hai mươi vạn, cộng thêm vali đồng bảng Anh vừa rồi, đã đủ cho các người giàu có cả đời rồi, còn chưa chịu đi?”

“Các người đã lãng phí quá nhiều thời gian, đoán chừng cảnh sát đang trên đường đến đây, nếu còn không đi thì xem như không thoát được đâu.”

Lời này của cô giống như đã nói trúng tim của đám đàn em, bọn chúng lập tức xách vali đựng đồng bảng Anh, vẫy tay, lớn tiếng nói: “Đi mau!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận