Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 652: Cần Phải Biết Ơn Cha Mẹ

Chương 652: Cần Phải Biết Ơn Cha Mẹ

Tiểu Ngự cũng không ngốc, quay đầu nhìn Thi Liên Chu, lại nhìn cô giáo rõ ràng đang ở trạng thái rung động trước mặt, sắc mặt của cậu bé tối sầm, cậu bé rút tay ra khỏi tay cô giáo, trừng mắt nhìn cô giáo mà nói: “ Cô giáo Vương, cô chẳng xinh đẹp chút nào cả!”

Nói xong, cậu bé hơi nhếch cằm kiêu ngạo, bước ra một bước không nhận người thân, kéo Tiểu Diệu đi về phía Thi Liên Chu.

Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Khương Chi vang lên sau lưng Thi Liên Chu: “Đã đón hết mấy đứa nhỏ chưa anh?”

Thi Liên Chu nhìn về phía cổng trường đông đúc, cau mày, anh không đồng ý mà nhìn Khương Chi.

Khương Chi khẽ cười không nói gì, cô vẫy tay với Tiểu Ngự và Tiểu Diệu.

Mẹ đến rồi, Tiểu Ngự lập tức từ bỏ chuyện đi đến bên cạnh Thi Liên Chu, thay vào đó cậu bé và Tiểu Diệu lần lượt nắm tay Khương Chi, một gia đình sáu người đầy đủ, dáng vẻ và khí chất của bọn họ khiến mọi người xung quanh đều nhìn đến ngẩn người.

Cô giáo Vương nhìn Tiểu Ngự với vẻ mặt khó chịu, cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại sau khi sự đả kích khi cậu bé nói mình không đẹp, lại phát hiện cậu bé có mẹ, vậy thì cậu bé nói muốn giới thiệu cô ấy với cha cậu bé chỉ là trêu chọc cô ấy mà thôi!

Mỗi người dắt theo hai đứa nhỏ, đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã.

Xung quanh có không ít người chú ý đến chiếc xe này, dù sao trong thị trấn cũng có rất ít người có điều kiện lái xe riêng, nhìn thấy một gia đình như minh tinh điện ảnh ngồi lên xe, tất cả mọi người đều không nhịn được mà thầm tặc lưỡi, sao mà gia đình này có được mọi thứ tốt đẹp vậy chứ?

Bốn đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Qua vui sướng sờ chỗ này chỗ kia, sau đó nhìn ánh mắt ghen tị của các bạn cùng lớp ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn gần như cười đến tận mang tai.

Tiểu Ngự không thể nhìn nổi dáng vẻ của cậu bé, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Không có tiền đồ.”

Tiểu Qua hoàn toàn không quan tâm, cậu bé nằm sấp trên ghế nhìn Thi Liên Chu: “Cha, sao cha lại đến đây?”

Cậu bé này cứ mở miệng lại gọi anh là “Cha”, gọi vừa to vừa trìu mến, Khương Chí cười lớn, vô cùng thích thú nhìn Thi Liên Chu, nhưng anh lại rất bình tĩnh, nói ngắn gọn: “Chở mẹ con về.”

Mí mắt Khương Chi giật giật, người này khá thành thật.

Thi Liên Chu không giống một người cha bình thường, anh có tình cảm vô cùng đạm bạc với mấy đứa nhỏ.

Tiểu Qua không để ý đến sự thờ ơ của anh, cậu bé vẫn nở nụ cười vui vẻ, khoe hàm răng trắng như hạt gạo, cười nói: “Chở mẹ con về? Vậy có phải cha không đi nữa không ạ?”

Cậu bé thích cảm giác có cha mẹ ở bên cạnh, nếu hai người đón cậu bé tan học mỗi ngày thì càng tuyệt vời hơn.

Tiêu Tông cũng ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, mặc dù giọng nói vẫn còn non nớt nhưng lại rất bình tĩnh: “Không đi nữa sao?”

Thi Liên Chu mím chặt đôi môi mỏng, chưa kịp trả lời đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Khương Chi vang lên bên cạnh: “Cha còn phải đi làm kiếm tiền nuôi các con mà, nếu như cha ở đây mỗi ngày, thì không thể kiếm tiền đúng không con?”

Tiểu Diệu nghe vậy không vui, nhẹ giọng nói: “Tụi con vốn chưa từng tiêu tiền của ông ấy.”

Khương Chi liếc cậu bé một cái, thản nhiên nói: “Không có sao? Cha con cho con tiền để đi học đó.”

Mặc dù Thi Liên Chu không có nhiều tình cảm với mấy đứa nhỏ nhưng tiền nuôi con đã đưa đầy đủ. Dù cô vẫn chưa động đến số tiền năm mươi đồng trong ngân hàng, nhưng không có nghĩa rằng bốn đứa nhỏ có thể xem như không có, đứa nhỏ cần phải có lòng biết ơn với cha mẹ mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận