Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 70: Tới Trường

Chương 70: Tới Trường

Khương Chi gấp đôi tờ giấy lại, thổi nước mực trên giấy cho khô, cô hết sức hài lòng với sự chăm chỉ của mình.

Nếu thông qua việc phiên dịch này để bước vào nhà sản xuất, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, làm một kẻ đạo văn, nhẫn nại kiếm được một số tiền dài hạn, hơn nữa sức nóng của tiểu thuyết sắp bùng nổ, đây chính là một chiếc bánh kem lớn, một chén canh rất đáng giá tiền.

Lúc này trời cũng đã sắp sáng rồi.

Khương Chi ưỡn lưng, nhìn thoáng qua Đản Tử thấy cậu bé đang ngủ say sưa.

Cô đứng lên đến nhà bếp ngâm một nắm mì vào nước lạnh, thái hành, rang hết phần cơm còn lại của tối qua, nêm nếm gia vị, sau đó thì trời cũng đã sáng, bên ngoài bắt đầu có tiếng động.

Cô bới một chén cơm rang, bưng vào phòng, đặt lên bàn, cô không quấy rầy Đản Tử còn ngủ say, sau đó mới bưng bát thịt kho hôm qua đã cố ý chừa lại, đi ra ngoài, đi thẳng đến nhà bí thư Khương.

Hôm nay cô muốn đi làm thủ tục nhập học cho Đản Tử, cậu bé đi học thì cô mới có thể rảnh tay lên thị trấn làm việc.

Lúc Khương Chi đi đến cửa thì thấy Điền Hoán Mai đang búi tóc, vừa nhìn thấy cô, bà ấy đã cười híp mắt, lên tiếng chào hỏi trước.

Hôm qua bà ấy đã nghe con trai út của mình nói, lúc Khương Chi Tử ngồi xe bò quá giang lên thị trấn đã trả vài hào, thế này còn tốt hơn Bạch Hương Chi và Khương Quế Phân vắt chày ra nước kia rất nhiều, ngày thường người trong thôn quá giang xe lên thị trấn đều đi nhờ miễn phí cả, có ai nghĩ đến chuyện phải trả tiền đâu.

Tuổi tác cô gái này chưa lớn lắm nhưng vẫn rất hiểu chuyện.

Điền Hoán Mai suy nghĩ trong lòng mình, mắt vừa nhìn thấy thịt trong tay Khương Chi thì ý cười càng đậm hơn: “Cháu đến đây giờ này có chuyện gì?”

Khương Chi cười tủm tỉm, nói: “Thím, cháu đã làm xong hộ khẩu cho Đản Tử, cháu muốn đưa đứa nhỏ đến trường tiểu học trong thôn học, thế nhưng cháu vẫn phải phiền chú đi thêm một chuyến. Mới sáng sớm đã đến làm phiền thế này, cháu thật sự xin lỗi.”

Vừa nói, cô vừa đưa bát thịt kho qua.

Điền Hoán Mai nhìn thấy thì vô cùng hài lòng, bà ấy cũng không đẩy qua đẩy lại, chỉ nói: “Chú của cháu vẫn còn ở bên trong, để tôi đi gọi ông ấy, vừa khéo hôm nay ông ấy cũng muốn đưa Dược Tiến đến trường học, cháu hãy đi chung đi!”

Khương Chi gật đầu, cười “vâng” một tiếng.

Điền Hoán Mai bưng thịt vào nhà, chỉ chốc lát sau, Khương Đức Hải đã cầm tẩu thuốc lá trên tay đi ra cửa, nhìn thấy Khương Chi, ông ấy đã lên tiếng chào như rất quen.

Phía sau ông ấy là Khương Dược Tiến kháu khỉnh, bụ bẫm cũng nhỏ giọng lên tiếng: “Cháu chào dì Chi Tử.”

Khương Chi xoa đầu cậu bé, móc hai viên kẹo sữa trong túi mình ra đưa cho Khương Dược Tiến.

Đây là kẹo cô đã mua cho Đản Tử hôm qua nhưng cậu bé không nỡ ăn hết, đã cố ý để lại cho cô hai viên.

Khương Dược Tiến nhìn thấy thì hai mắt vụt sáng, cậu bé phấn khởi hô lên: “Là kẹo!”

Khương Đức Hải nhìn thấy cũng lắc đầu, sau đó nói mấy lời ý vị sâu xa với Khương Chi: “Cháu gái, không thể lãng phí tiền, cháu muốn cho Đản Tử đi học thì sẽ tốn không ít tiền, loại kẹo thế này cũng rất đắt, bớt mua lại, tiết kiệm tiền đi!”

Khương Chi nghe ông ấy càm ràm cũng chỉ cười phụ họa theo vài tiếng.

Khương Đức Hải có thể nói lời này với cô, đủ để chứng minh mấy lời tốt đẹp cô nó trước đó cũng không phải vô ích, đối phương đã dần dần buông bỏ thành kiến với cô, quan tâm cô như một người vai vế nhỏ bình thường, đây cũng là một sự bắt đầu tốt.

Khương Dược Tiến uống một bát nước cháo loãng, sau đó mang cặp sách lên lưng rồi xuất phát đến trường với Khương Đức Hải và Khương Chi.

Khương Chi nhìn cặp sách của cậu bé, đó là một chiếc cặp đeo chéo màu xanh quân đội, bề mặt có thêu dòng chữ to “phục vụ nhân dân” màu đỏ, chiếc cặp nhìn khá lỏng lẻo, có lẽ bên trong chỉ có vài cuốn sách.

Trường tiểu học của thôn cách thôn Khương Gia hơi xa, đi bộ khoảng hai mươi phút mới đến nơi.

Từ đằng xa Khương Chi đã nhìn thấy một khoảng sân rất rộng và trống trải, phía đầu khoảng sân là những ngôi nhà trệt nối liền nhau, nơi này chính là tường tiểu học của thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận