Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 904: Nữ Anh Hùng

Chương 904: Nữ Anh Hùng

Bây giờ lại nghe nói “nữ anh hùng” cứu mạng mọi người ở đây còn là bà chủ của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian thì trong thoáng chốc, Yến Linh cũng không biết nói gì.

Khóe môi Khương Chi cong lên: “Vất vả cho cô.”

Yến Linh im lặng, cô ta lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua Ân Đình, cô ta nhớ người mua món pháp lam kia chính là hắn.

Yến Linh không ngốc, cô ta biết rõ Ân Đình kia không phải nhân vật dễ trêu vào, huống hồ hắn vừa mới bị bọn cướp vơ vét tài sản, nếu bây giờ còn đến đó đòi tiền chẳng khác nào muốn giẫm đạp lên mặt hắn sao?

Nhưng bắt hội đấu giá của bọn họ bỏ ra mười bảy vạn này cũng quá đau lòng rồi.

Lần đầu tiên Yến Linh nổi tiếng sát phạt quyết đoán trong giới kinh doanh của thành phố Thanh cảm thấy làm ăn hơi khó.

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên, cô cười như không cười: “Sao vậy? Bán đấu giá của các người muốn đổi ý à?”

Yến Linh vội vàng khoát tay: “Tôi nào dám, làm sao lại như vậy được chứ? Cô đợi tôi một lát.”

Nói xong, cô ta cũng chỉ dám âm thầm than thở một tiếng nhưng lúc quay người lại thì trên mặt đã đầy ý cười, cũng không biết cô ta đi đến bên cạnh Ân Đình nói gì mà rất lâu sau đó mới đi đến hậu trường.

Sau khi Yến Linh đã rời đi, Ân Đình híp mắt nhìn Khương Chi.

Thấy ánh mắt Khương Chi vẫn điềm nhiên, không hề có cảm xúc thì hắn lại thấy khó chịu, lập tức đứng dậy đi về phía cô.

“A Chi đúng là rất có năng lực! Xem ra lúc này, cô không ép khô tôi thì không chịu bỏ qua. Rất tốt! Rất hợp ý tôi! Cũng chỉ mười bảy vạn mà thôi, có thể nhận được nụ cười của A chi cũng xem như đáng giá!”

Ân Đình hơi khom người, tư thế vô cùng lịch lãm nhưng lời nói ra lại đầy ý mập mờ.

Lúc gọi Khương Chi, hắn cũng học theo Triệu Cam Đường nhưng “A Chi” trong miệng hắn lại trở thành vô cùng thân thiết.

Khương Chi ngẩng đầu nhìn về phía Ân Đình, đôi con ngươi đen nhánh, đôi mắt trong vắt lại vô cùng yên tĩnh của cô đột nhiên âm u, ánh mắt khiến người ta không rét mà run.

Ân Đình cũng khựng lại, hắn muốn lùi lại nhưng Khương Chi đã đứng lên, cô vừa nhấc tay lên, một cái tát đã giáng chính xác lên gương mặt tuấn tú của hắn, lực đánh rất mạnh, tiếng “bốp” rất vang dội trong hội trường.

Hội trường chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía bên này.

Khương Chi giơ một cây súng lên, chĩa họng súng vào lồng ngực của Ân Đình, trên mặt cô như phủ một tầng sương lạnh, giọng nói lạnh giá: “Nếu còn tiếp tục nói không lựa lời thì không phải chỉ là một cái tát đơn giản thế này nữa đâu.”

Tất cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

Vốn dĩ bọn họ đã rất xem trọng Khương Chi, cô không những là nhân vật nữ anh hùng dám đối đầu với bọn cướp mà còn là một cô gái to gan dám tát con trai duy nhất của trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông.

Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường cũng nhìn nhau, trên mặt họ lộ vẻ sửng sốt và bất ngờ.

Tên Ân Đình này đã quen ngông cuồng, nói ra thì hắn chưa từng bị ai đánh ngoài An Thiên Bật, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao?

Khương Chi lười để ý đến hắn, cô im lặng lau họng súng.

Đầu lưỡi Ân Đình đẩy vào má, trong miệng hắn đã tràn ngập vị máu, đủ để thấy cái tát vừa rồi của Khương Chi mạnh thế nào.

Chẳng qua, hành động của cô cũng không khiến hắn phẫn nộ, trái lại còn khơi dậy sự hưng phấn từ bản chất con người hắn, hắn có thể tưởng tượng được thuần phục kiểu phụ nữ mạnh mẽ này sẽ sảng khoái thế nào.

Nhưng Ân Đình không phải kẻ ngu, hắn biết bây giờ không dễ chọc vào Khương Chi nên không dám nói gì nữa, chỉ im lặng quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận