Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 735: Tới Nhà

Chương 735: Tới Nhà

Tiểu Ngự đi theo sát phía sau cô, không hề để ý đến cảnh tượng xung quanh, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, do dự hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn giận sao?”

Khương Chi hơi dừng lại một chút, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Không có.”

Tiểu Ngự cảm thấy có chút uất ức, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói dối! Mẹ chắc chắn là đang rất tức giận, suốt đường đi đến đây, mẹ không nói một lời nào với con cả.”

Khương Chi làm như không nghe thấy gì cả, tiếp tục thong thả đi về phía trước, thái độ thờ ơ và xa lạ này khiến cho trong lòng Tiểu Ngự có chút lo sợ, cậu bé cau mày, tay nắm chặt quai cặp cũng trở nên căng thẳng hơn.

Dọc theo đường đi, những người nông dân đang bận rộn trên cánh đồng đều tò mò nhìn về phía Khương Chi và Tiểu Ngự.

Bước chân hai mẹ con cũng không chậm, chẳng bao lâu sau, những ngôi nhà nhỏ bé san sát nhau lọt vào tầm mắt của cả hai.

Vừa bước vào cổng thôn, một cô gái có dáng vẻ bình thường nhưng tính tình giản dị nhìn về phía Tiểu Ngự, do dự hỏi: “ Cương Thiết? Là Cương Thiết sao?”

Vẻ ngoài của Tiểu Ngự cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng quần áo và khí chất trên người giống như thay đổi hoàn toàn vậy, khiến người quen có chút xa lạ mà không dám tiến lên nhận người.

Cậu bé nhìn cô gái trẻ trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi hét lên: “Dì Giai Giai?”

Cận Giai Giai, người sinh ra và lớn lên ở Lan Hương, cũng là cô bé từ nhỏ đến lớn đều đi theo sau Cận Phong Sa, cả trái tim cũng dành hết cho đối phương, cho nên cô ấy cũng rất yêu thương ‘Cận Cương Thiết’, đứa bé mà người mình thương nhặt về nuôi.

Tuy nhiên trước đây Tiểu Ngự luôn cảm thấy Cận Giai Giai không xinh đẹp, thái độ với cô ấy cũng không được tốt lắm.

Nhưng sau khi có Dư Hồng Mai để so sánh, Tiểu Ngự vừa nhìn thấy Cận Giai Giai thì lập tức không nhịn được muốn khóc, giống như kiểu nhìn thấy ‘kho báu’ vậy, cậu bé biết, nếu như Cận Giai Giai kết hôn với Cận Phong Sa thì nhất định sẽ đối xử với anh ấy rất tốt, rất tốt.

“Cương Thiết, sao cháu lại quay lại đây?” Cận Giai Giai đi về phía Tiểu Ngự, nắm lấy tay thằng bé, còn dùng ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn về phía Khương Chi, từ trước đến nay cô ấy chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ.

Khương Chi cũng không thèm quan tâm, nghĩ đến Cận Phong Sa sau khi quay về quê cũng không nói với mọi người về chuyện của Tiểu Ngự.

“Cháu……Cháu quay lại tìm lão Cận.” Khóe miệng Tiểu Ngự giật giật, cau mày nói.

Cận Giai Giai liếc nhìn tiểu Ngự một cái, có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu nhóc từ vẻ mặt, trong chớp mắt ánh mắt cô ấy cũng trở nên cô đơn.

Cô ấy nói: “Để dì đưa cháu đến đó?”

Tiểu Ngự gật đầu, rút tay ra khỏi tay của Cận Giai Giai, nắm lấy tay của Khương Chi.

Cận Giai Giai có chút khó hiểu liếc nhìn Khương Chi một cái, nhưng cũng không hỏi gì, cô ấy đi trước dẫn đường cho hai mẹ con họ đến nhà của Cận Phong Sa, không lâu sau, một ngôi nhà mới xây xuất hiện ở cách đó không xa.

Trên tường ở quanh cổng vào dán đầy chữ hỉ, dưới đất còn rải rác những mảnh pháo nổ.

Tiểu Ngự cúi đầu, cảm xúc cực kỳ chán nản.

Khương Chi cụp mắt, cũng không nói gì an ủi cậu bé, nếu như cậu bé đã đưa ra quyết định, vậy thì phải tự mình thừa nhận hậu quả, tuổi tác không phải là lý do để cậu bé có thể thích làm gì thì làm, không nói gì vô duyên vô cớ xách theo cặp sách trốn nhà muốn đi đến đây, nếu lần này không dạy cho cậu bé một bài học, thì sau này cũng không biết thằng nhóc này sẽ gây ra chuyện rắc rối gì nữa.

Cổng nhà Cận Phong Sa đóng chặt, Cận Giai Giai tiến lên gõ cửa nhưng bên trong cũng không có ai đáp lại.

P/s: Cả nhà ơi, hôm nay dừng chương ở đây nhé ah. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận