Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 686: Tới Gây Sự

Chương 686: Tới Gây Sự

Nhưng đây cũng là điều rất bình thường, trong đám trẻ, Tiểu Ngự là người thích thể hiện và muốn tìm cảm giác tồn tại nhất.

Ở trước mặt mọi người được cô giáo khích lệ như vậy khiến mọi người đều nhìn cậu bé, sao có thể không vừa ý, không vui vẻ được chứ?

“Anh cả rất giỏi.” Tiểu Diệu vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu lên, phụ họa lời nói của cô giáo.

“Tiểu Ngự là một người anh tốt.” Khương Chi cười rồi giơ tay xoa đầu Tiểu Ngự.

Thi Liên Chu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo một ít ý cười nhạo, vừa đúng lúc bị Tiểu Ngự bắt gặp, tuy rằng tuổi cậu bé không lớn, nhưng cái gì nên hiểu thì đều hiểu được cả, trong lúc nhất thời cậu nhóc lại tức đến mức phồng cả mồm.

Cậu bé thật sự chán ghét người ba tiểu bạch kiểm này, rất rất rất chán ghét.

Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên bị người ta đập mạnh một cú từ bên ngoài.

Cô Vương chau mày mà nhìn về phía cửa, học sinh cả lớp đều tới rồi mà.

Tuy cô ấy nghĩ như vậy nhưng vẫn đứng dậy đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một đôi phụ huynh đã dẫn một đứa bé nam đang gào khóc đi vào trong, bọn họ đẩy cô Vương ra rồi chen vào phòng học, còn chửi ầm lên với các vị phụ huynh đang ngồi ở bên dưới: “Nói đi, ngày hôm qua là ai đã đánh con trai tôi?”

Người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, lúc nói chuyện thì nước miếng văng ra rất xa, bộ dáng cao ngạo vênh mặt hất cằm sai thật sự khiến cho con người ta chán ghét.

Thi Liên Chu chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta.

Bọn họ ngồi ở giữa nên không bị nước miếng văng trúng.

Các vị phụ huynh bên dưới im lặng, không ai trả lời, tuy rằng rất chán ghét giọng điệu chất vấn của người đàn ông này, nhưng mọi người đều có thái độ mọi chuyện đều không liên quan đến mình, nước bẩn không hắt lên người mình, cũng không muốn chọc lửa đốt thân.

Lúc này, cô Vương đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt không vui đi tới, mạnh mẽ nói: “Vị phụ huynh này, có vấn đề gì thì anh có thể tìm tôi, nếu như không được thì có thể đến tìm xưởng trưởng, hiệu trưởng trường chứ đừng tới chỗ này để kiếm chuyện.”

Hiệu trưởng nhà trẻ của bọn họ vô cùng nổi tiếng, tiếng tăm lan rộng khắp các thôn trấn xung quanh, không thiếu trẻ con tới học, xưa nay làm gì có vị phụ huynh nào dám lớn tiếng với những thầy cô như bọn họ chứ?

Người này cũng không biết là người tới từ đâu.

Người đàn ông lại không bị dọa đến, anh ta cười lạnh một tiếng, chỉ vào đứa nhỏ đang khóc tức tưởi dưới chân mình: “Con trai tôi nói, ngày hôm qua bị người ta đánh, chính là học sinh của lớp các người, nếu như hôm nay mấy người không cho tôi một công đạo thì tôi sẽ cho nhà trẻ của mấy người không thể mở cửa được, cô có tin hay không? “

Cô Vương vừa nghe vậy thì cau mày.

Cô ấy đánh giá người đàn ông một lượt, nhìn anh ta ăn mặc theo phong cách nhà giàu mới nổi, dưới nách còn kẹp một chiếc cặp công văn màu đen, trên cổ còn đeo dây xích vàng thô to thì trong lòng cô ấy không khỏi kêu lộp bộp một tiếng.

Nhìn người này cũng không phải là kẻ ngốc, có thể nói ra những lời như không để cho nhà trẻ mở cửa thì tất nhiên cũng không phải là người tốt.

Khương Chi ôm lấy Tiểu Tông và Tiểu Diệu, nhìn người làm gián đoạn cuộc họp phụ huynh thì nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Cô nên sớm biết, người có thể chất chuyên thu hút chuyện như cô ở đây thì cuộc họp phụ huynh chắc chắn sẽ không thành công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận