Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 557: Muốn Đòi Tiền

Chương 557: Muốn Đòi Tiền

Khương Chi gật đầu nói: “Đây là 1 vạn đồng, bà cầm lấy, vấn đề chất liệu thì bà phải tự mình đi xem. Quần áo của nhà máy chúng ta không sản xuất theo số lượng, cho nên mỗi một bộ phải được làm một cách nghiêm ngặt, chuyện mua máy may cũng cần bà lo liệu, cũng không vội khai trương.”

Vân Tường nhìn mấy xấp tiền dày cộp, bà ấy chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bà ấy cắn môi, khóe mắt có chút chua xót nói: “Bà chủ…….”

Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi ly hôn thì bản thân lại có thể gặp được một vị quý nhân như vậy, chào đón đỉnh cao của sự nghiệp, nếu là trước đây bà ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có được cơ hội như vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa, bà ấy nhất định phải cố gắng làm việc, tuyệt đối không thể phụ sự tín nhiệm của bà chủ được.

Khương Chi cũng không có ý định ôm Vân Tường khóc lóc, nói: “Vậy thì việc của nhà máy đều nhờ hết vào cô đấy.”

“Bà chủ cứ yên tâm.” Giọng điệu của Vân Tường cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp giống như được bao phủ bởi một vầng sáng.

Hai người lại thảo luận một số chi tiết về nhà máy, về nguyên liệu, Vân Tường đưa ra ý kiến muốn đến Thượng Hải để gặp trực tiếp người buôn bán vật liệu, Khương Chi cũng tán thành ý tưởng này của bà ấy.

Lúc này, Lão Hầu mang theo vẻ mặt nặng nề chạy đến.

Ông ấy là người thông minh, lại có tay nghề in nhuộm, nhân viên vận hành máy in nhuộm duy nhất trong nhà máy chính là Lão Hầu.

Vân Tường thấy ông ấy thở hồng hộc chạy đến đây, khó hiểu hỏi: “Lão Hầu? Sao thế?”

Lão Hầu chỉ về phía cửa lớn, nói: “Giám đốc Khương, phó giám đốc Vân, ngoài cổng có một đám người nhà quê đến, nói là……. Đến tìm giám đốc Khương để xin tiền, cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, hiện tại bên ngoài đang tụ tập rất nhiều người, chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Lúc nói chuyện, Lão Hầu Yên liếc nhìn Khương Chi một cái, trong ánh mắt chứa đựng sự đồng tình và thổn thức.

Khương Chi nheo mắt, đứng dậy đi về phía cổng lớn.

Vân Tường thấy vậy cũng vội vàng đi theo phía sau.

Khương Chi còn chưa đến gần cổng đã nghe được giọng nói khàn khàn của Tiểu Qua: “Mẹ của tôi mới không phải giày rách! Mấy người cút đi, mấy người đều không phải người tốt! Tôi không cần người ông ngoại bà ngoại như mấy người, cũng không cần người dì như mọi người!”

Khương Chi cau mày, không cần nói thêm gì nữa cô cũng đã biết ai là người đến đòi tiền.

Cô gần như đã quên mất đám người nhà xa lạ ở thôn Khương gia này rồi, mấy người này thì hay lắm, lại dám đến đây gây sự.

“Ha, mày muốn gọi tao là dì tao còn cảm thấy bẩn đấy! Đứa con hoang do con giày rách khốn nạn kia sinh, trước kia vốn tưởng rằng mẹ mày thật sự có cùng huyết thống với nhà họ Khương chúng tao, hiện tại mới biết được, nó chính là con đĩ trời sinh!” Khương Hoa Quế gân cổ hét lớn, sắc mặt có chút đắc ý nói.

Khương Tả Phong cau mày nhìn về phía cô ta, ông ta coi như cũng có một số mối quan hệ ở thị trấn Đại Minh, cũng không muốn làm to chuyện như vậy, cũng không muốn tự dưng lại mất mặt, lần này ông ta đến đây vì một mục đích, chính là muốn đòi tiền.

Khương Chi vừa ra đến cổng đã thấy, cô hơi nhướng mày, người của nhà họ Khương đến rất đông đủ.

Ngoài Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi, đôi vợ chồng đang tranh chấp vì chuyện của đứa con riêng ra, còn có con gái cả Khương Đào Hoa, con gái thứ năm Khương Hoa Quế, con gái út Khương Đinh Hương, và một người phụ nữ có khuôn mặt ngay thẳng, nhưng trong mắt đều là sự sắc sảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận