Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 408: Là Cứu Hay Hại

Chương 408: Là Cứu Hay Hại

Hai ngày nay, bởi vì vụ bê bối của Vương Bằng Phi mà xưởng phải ngừng hoạt động, các công nhân nghỉ việc một ngày, vụ này rất lớn, sau đó chuyện giữa Vương Bằng Phi, Vương Tông Phường và Thái Nhiên đã trở thành chủ đề trong những buổi trò chuyện của các công nhân viên trong xưởng.

Mà Vương Bằng Lỗi nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện xấu của Vương Bằng Phi, ông ta cũng tức giận.

Ông ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Khương Chi, rất bình tĩnh nói: “Chuyện Bằng Phi làm sai thì đã ngồi tù, gieo gió gặt bão là chuyện dĩ nhiên nhưng không liên quan đến việc hôm nay, cô muốn giúp Cận Phong Sa thoát tội, sợ là không thể nào.”

Khương Chi cong môi, không cần nghĩ ngợi nói: “Vì sao phải thoát tội? Nếu đã phạm tội thì gọi công an đến bắt giữ anh ta lại. Tôi nghe nói quản lý trong xưởng rộng lượng chuẩn bị tha cho Cận Phong Sa hả? Tôi không đồng ý, vẫn nên báo công an thì hơn.”

Tất cả cảm xúc trên mặt bà Anh như đông cứng lại.

Bà ta còn cho là Khương Chi đến giúp Cận Phong Sa nhưng nghe nói đến đây, nụ cười trên mặt bà ta còn chưa kịp nở đã tắt ngắm, khóa miệng cứng đờ, trông vô cùng buồn cười.

Hổ Tử cũng cứng đờ, biểu cảm vui vẻ bị ngưng khóe mắt, đuôi mày đều khựng lại.

Cận Phong Sa ngạc nhiên nhìn Khương Chi rất lâu, sau đó lại cúi đầu xuống một lần nữa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vương Bằng Lỗi nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Khương Chi, trái tim ông ta chợt nặng nề.

Ông ta híp nửa mắt, giọng nói lại rất khách sáo: “Đồng chí Khương, đây là chuyện trong xưởng chúng tôi, chỉ sợ cô không có tư cách nhúng tay vào. Cận Phong Sa làm chuyện sai trái nhưng may mắn là chưa tạo ra hậu quả nặng nề, dù sao cậu ta cũng từng là công nhân trong xưởng, cũng không thể đuổi cùng giết tận cậu ta.”

Khương Chi không tức giận, khóe môi vẫn mỉm cười như thường: “Thật sao? Chuyện lớn thế này, các người đã thông báo cho xưởng trưởng chưa?”

Vương Bằng Lỗi nhíu mày, ông ta ghìm giọng: “Xưởng trưởng của chúng tôi đã đến thành phố bàn vấn đề hạng mục, bình thường ông ấy trăm công nghìn việc, chuyện nhỏ thế này chỉ cần tôi và xưởng phó xử lý là được.”

Ông ta dứt lời, lại không muốn tốn nhiều nước bọt nói chuyện với Khương Chi nữa, lập tức nói với đám đông: “Tất cả giải tán đi! Từ hôm nay trở đi Cận Phong Sa không còn là công nhân của xưởng luyện thép nữa.”

Mọi người đã biết trước kết quả sẽ như vậy nên cũng không có gì bất ngờ, tất cả đều nhao nhao chuẩn bị giải tán.

Hai ngày vừa qua, trong xưởng xảy ra quá nhiều chuyện, một việc lại đến một việc khiến bọn họ cũng choáng váng.

“Chậm đã!” Khương Chi hé môi.

Giọng nói của cô rất trong trẻo, đôi mắt sáng nhưng lộ vẻ lạnh lùng quét quanh một vòng, khiến tiếng huyên náo xung quanh phải im bặt.

“Vương Bằng Lỗi đúng không?”

“Tội trộm tài sản quốc gia là tội lớn, nếu cứ xử lý nhẹ nhàng như vậy, sau này có người bắt chước chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?”

“Tuy tôi không phải công nhân viên của xưởng nhưng tôi và xưởng trưởng An cũng có quen biết với nhau, vì vậy tôi không thể bỏ mặc, không quan tâm như thế. Các người cứ ở đây đợi một lát, tôi sẽ đi gọi điện thoại hỏi xưởng trưởng, hỏi ý ông ấy nên xử lý chuyện này thế nào.”

“Nếu xưởng trưởng thật sự không có thời gian thì chúng ta cùng nhau kéo đến đồn công an cũng được.”

Giọng điệu cô nhẹ nhàng, từng câu từng chữ rõ ràng khiến bầu không khí căng thẳng hơn trong phút chốc.

Trái tim Vương Bằng Lỗi như rơi vào chảo dầu sôi ùng ục.

Ông ta có làm thế nào cũng không biết Khương Chi và lão già An Lập Vĩ kia có quen biết với nhau.

Vốn dĩ ông ta muốn thừa dịp lúc này An Lập Vĩ đã ra ngoài sẽ rất tiện tay cho ông ta xử lý Cận Phong Sa, phải báo thù rửa hận cho đứa em trai ruột thịt của mình.

Nhưng tốt xấu gì thì Cận Phong Sa cũng là một công nhân lâu năm trong xưởng, làm việc cần cù, cẩn thận, trong thoáng chốc đúng là ông ta không tìm thấy lỗ hổng nào để xử lý được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận