Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 715: Chạy Không Thoát

Chương 715: Chạy Không Thoát

Đột nhiên.

Khi xe bò chở Khương Chi và Tiểu Qua đi được một nửa đường thì một chiếc xe hàng loại lớn cuốn theo bụi bay mù mịt, gầm rú đuổi theo phía sau, đồng thời là tiếng hét vừa to, rõ ràng vừa cứng nhắc của Mạnh Lam đã vang lên: “Xe bò phía trước dừng lại! Lập tức dừng lại!”

Giọng nói cao chót vót, bất ngờ vang lên trên con đường mà xung quanh là những cánh đồng bát ngát, khiến người đi lại trên đường đều lập tức dừng chân, không dám bước tiếp.

Xe bò đột ngột dừng lại, Tiểu Qua sợ hãi rút sát vào lòng Khương Chi, cậu bé nhìn ra ngoài theo khe hở phía sau.

Khương Chi nhìn thấy xe hàng lớn đỗ lại bên cạnh xe bò, lại nhìn đến gương mặt nghiêm túc của Mạnh Lam thì ánh mắt cô cũng co giật.

Vẫn là hơn mười người áo đen ăn mặc chỉnh tề, họ xuống xe đứng cản đường, khí thế kia khiến người đánh xe bò còn trẻ tuổi đã hoảng sợ đến mức mặt mày trắng nhách, anh ấy run lập cập, lập tức nhảy xuống khỏi xe bò, quỳ rạp trên mặt đất mà cầu xin tha thứ.

“Bà chủ, cậu chủ nhỏ, lên xe thôi!” Mạnh Lam cung kính nói.

Lúc này, trong đầu Khương Chi đang hiện lên tình tiết: “Lập tức phong tỏa cả thành phố này lại cho tôi”, “cô trốn, anh đuổi theo, cô có mọc cánh cũng không thoát được” trong (Tổng Tài Bá Đạo Yêu Tôi) ở đời trước.

Tình tiết tự kỷ này khiến khóe miệng Khương Chi cũng co quắp.

Trái lại cô chưa từng cảm giác loại tự kỷ này trên người Thi Liên Chu nhưng không thể không nói tên Mạnh Lam này đã phát huy vai trò của một thuộc hạ chỉ dưới quyền tổng tài bá đạo rất trọn vẹn.

“Bà chủ?” Mạnh Lam thấy ánh mắt của Khương Chi rất phức tạp nên gọi thêm một tiếng.

“Đi. Nhanh. Lên.” Khương Chi rủ mắt xuống, cô trả tiền cho người đánh xe bò, ôm Tiểu Qua nhảy xuống xe bò, không muốn đứng lại thêm một giây phút nào nữa.

Cô đã chú ý thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đang dán chặt vào bóng lưng của mình, nếu lúc này có cái hố thì nhất định cô sẽ nhảy xuống ngay. Mạnh Lam là một người rất đặc biệt, có thể nói anh ấy là kỳ nhân vì có thể phá vỡ được da mặt dày của cô, thật sự không thể không phục tên này.

Cũng may Mạnh Lam làm việc nhanh chóng, quyết đoán, thấy Khương Chi và Tiểu Qua vừa lên xe thì cũng lập tức lên xe, đóng cửa, nhấn ga, chạy một mạch.

Xe chạy như bay về phía thôn Khương Gia.

Mọi người ở phía sau nhìn thấy một chiếc xe hàng loại lớn chở “mười phần tử hắc ám” thì rơi vào im lặng rất lâu, bọn họ không biết mình có nên cảm thấy may mắn khi bản thân vừa thoát khỏi một kiếp không, hay là nên cảm thán vì đời này đã nhìn thấy cảnh “bà chủ” và “cậu chủ nhỏ” bị người bao vây.

Thôn Khương Gia.

Khương Chi đưa Tiểu Qua đến trường tiểu học trong thôn trước.

Trường tiểu học trong thôn vẫn bình thường mà náo nhiệt như trước kia, lúc họ đến nơi cũng là lúc mấy bạn nhỏ vừa hết tiết học, mấy đứa bé tụ tập tốp năm tốp ba người đá bóng, bắn bi, đánh thẻ, nhảy dây… Xung quanh đều là tiếng cười vui vẻ của mấy đứa bé.

Vốn dĩ An Thiên Tứ đang đá bóng với mấy đứa bé, anh ấy nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Qua đi từ xa đến thì hơi ngơ ngác, sau đó An Thiên Tứ thấp giọng dặn dò mấy bạn học nhỏ một tiếng rồi thả tay áo xuống, đi về phía Khương Chi.

Nếu so sánh với quá khứ, lần này gặp lại Khương Chi, An Thiên Tứ đã bình thản hơn rất nhiều, giống như anh ấy đã buông bỏ được rất nhiều chuyện.

“Sao lại đến đây?” Trên mặt An Thiên Tứ vẫn mang nụ cười, giọng nói vẫn trong, rõ ràng như trước kia.

“Tiểu Qua muốn đến tặng vài thứ cho các bạn học, cũng muốn đến thăm anh.” Khương Chi là người nhanh nhạy, tất nhiên cô có thể phát hiện sự thay đổi của An Thiên Tứ, cô không nói gì thêm mà đưa giỏ trúc trong tay mình ra.

An Thiên Tứ cúi đầu nhìn mấy món đồ trong giỏ trúc, gương mặt lập tức tỏ ra bất ngờ.

“Đi chơi đi!” Khương Chi vỗ lên lưng Tiểu Qua đang không đợi được nữa.

“Con biết rồi, cảm ơn mẹ!” Tiểu Qua vừa nhận được lệnh thì lập tức chạy đi như ngựa không ngừng vó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận