Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 761: Tôi Tin Tưởng Cô

Chương 761: Tôi Tin Tưởng Cô

Khương Chi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lê Đăng Vân.

Ánh mắt của anh ấy rất phức tạp, hận thù, đau đớn, thương hại và những cảm xúc khác đan xen với nhau tạo thành sự phức tạp của anh ấy.

Khóe môi Khương Chi hơi cong lên, giọng nói hơi lạnh lùng: “Anh không muốn giết tôi.”

Nếu anh ấy muốn giết cô thì anh ấy sẽ không đưa cô đến bệnh viện mà đưa cô đến một nơi khác, cho dù anh ấy không trực tiếp ra tay mà chỉ mặc cho cô tự sinh tự diệt, có lẽ việc mất máu quá nhiều và nhiễm trùng do vết thương gây ra cũng đủ tiễn cô đến tây thiên rồi.

Có vẻ như tình yêu của Lê Đăng Vân dành cho Trương Nhân không quá bệnh hoạn và cố chấp.

Lê Đăng Vân không đáp lại lời nói đáng sợ của cô mà chỉ lẩm bẩm: “Tôi không biết tại sao người phụ nữ hiền lành rộng lượng ban đầu lại trở nên cuồng loạn, hung dữ và đáng sợ như vậy, người tôi yêu, hình như vẫn luôn là cô ấy trong ký ức của tôi.”

Dường như Lê Đăng Vân bị mắc kẹt trong những ký ức và suy nghĩ của chính mình, đôi khi hạnh phúc, đôi khi cô đơn và đôi khi ghen tị.

Lê Đăng Vân thở dài: “Mấy ngày trước tôi mới biết cô ấy từng yêu điên cuồng Thi Liên Chu, Ngũ gia của nhà họ Thi, nếu như tôi sớm biết được rằng cô ấy không hề có chút tình cảm nào với tôi, thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu nữa, có lẽ cô ấy sẽ không mất mạng một cách vô ích như vậy.”

Lê Đăng Vân cẩn thận nhìn chằm chằm Khương Chi: “Tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô một câu, cái chết của cô ấy, rốt cuộc có phải do mấy người gây ra không?”

Khương Chi mím môi, dừng một chút, nói thẳng: “Cái chết của Trương Nhân không liên quan gì đến chúng tôi.”

Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt khó mà sống!

Nếu Trương Nhân không phải vì yêu mà hận Thi Liên Chu, làm ra những chuyện không có lý trí thì cô ta đã không đi vào ngõ cụt, cái chết của cô ta chính là tự mình chuốc lấy, cho nên Khương Chi cũng sẽ không cảm thấy có lỗi gì với cái chết của Trương Nhân.

Cô cũng không có bằng chứng thực tế để chứng minh chuyện này rốt cuộc có phải do Thi Liên Chu làm hay không, vậy thì sao cô có thể bịa đặt và để lại bằng chứng cho Lê Đăng Vân chứ?

Lê Đăng Vân trầm mặc một lát, gật đầu: “Tôi tin tưởng cô.”

Bầu không khí rơi vào im lặng trong giây lát.

Lê Đăng Vân rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng nâng đầu Khương Chi lên, chọn một chủ đề để nói chuyện: “Sao cô lại bị thương vậy?”

Lê Đăng Vân cũng không đợi Khương Chi trả lời, anh ấy lại cười nói: “Có phải cô lại thể hiện nữa rồi không? Từ khi gặp cô, hình như cô vẫn luôn bị thương lớn nhỏ không ngừng, nếu như phát súng này nghiêng lệch thêm một chút nữa, sợ rằng cô không thể đợi đến lúc tôi cứu cô đâu.

Khương Chi lắc đầu ra hiệu mình không muốn uống.

Lê Đăng Vân cũng không gượng ép mà kê một chiếc gối dưới đầu cô, để tầm nhìn của cô có thể rõ ràng hơn một chút.

Khóe miệng Khương Chi nhếch lên, cô cười nhạt rồi nói: “Tính tình của tôi quá xấu, đắc tội rất nhiều người.”

“Cô còn có con cái phải chăm sóc, trước khi làm việc gì hãy suy nghĩ đến mấy đứa nhỏ nhiều hơn.” Lê Đăng Vân mím môi liếc nhìn Khương Chi, mặc dù anh biết lời này của cô chỉ là nói đùa, những mà cũng phần đúng, vết thương do súng, người bình thường không thể nào tiếp xúc được loại đãi ngộ này đâu.

“Tôi biết.” Khương Chi gật đầu, vẻ mặt hơi thoải mái, giống như đã nghe lọt tai.

Tính tình của cô quá mạnh mẽ, làm việc cũng giống như vật, thật sự rất dễ chọc giận người khác, chuyện hôm nay cô suýt chút nữa đã liên lụy đến Tiểu Ngự cũng là sự thật, mặc dù cô đã đoán trước từ lâu, nhưng lại không có ứng phó kịp thời, đó là cái sai của cô.

“Tôi không thể nào ở lại huyện Thấm quá lâu, cô xem thử có ai có thể đến đây chăm sóc cô không?” Lê Đăng Vân nhìn đồng hồ trên tay, đã bảy, tám tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận