Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 856: Nghe Thấy

Chương 856: Nghe Thấy

Sau khi Khương Chi trở về thì lập tức nhìn thấy Hồ Vĩnh Chí với Triệu Ngọc Phương vẫn đang xấu hổ đứng tại chỗ.

Cô khẽ xoa trán, dẫn họ đi đến đi phòng khách, rót trà. Vì đều là người đã quen biết nhau nên phút chốc cũng bớt dè dặt đi một chút.

Khương Chi nhìn bọn trẻ đang ngồi ăn bánh kem cùng nhau trong nhà ăn, nói: “Tiểu Ngự, con dẫn em trai với em gái về phòng chơi đi.”

Ban đầu Tiểu Ngự lơ đãng nhìn Hồ Vĩnh Chí, muốn hỏi về chuyện của Cận Phong Sa một chút, nghe thấy Khương Chi nói vậy thì cậu bé nhăn mày có chút không vui. Nhưng cậu bé nhìn thấy khuôn mặt mong chờ của Hồ San San nên cuối cùng cũng không từ chối.

Tụi nhỏ vừa đi thì không khí trở lên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Khương Chi nhấp một ngụm rồi cầm chén trà trong tay, nhẹ nhàng nói: “Cận Phong Sa sao rồi?”

Hồ Vĩnh Chí nhìn Khương Chi, thở dài nói: “Đã xử lý ổn thỏa rồi, người nhà Dư Hồng Mai thật tham lam. Cuối cùng tôi đã chi 4000 đồng để giải quyết riêng chuyện này, rồi lại chi thêm một ngàn đồng tiền để móc nối quan hệ, tóm lại là đã giữ được mạng.”

Khương Chi trầm mặc một lát, hỏi: “Phải ngồi tù không?”

Tiền nhiều hay ít thật sự không quan trọng, nhưng không biết Cận Phong Sa sẽ vì chuyện giết người này mà ngồi tù bao lâu.

Khuôn mặt của Triệu Ngọc Phương trở lên buồn bã, nhỏ giọng nói: “Nghe nói là anh ấy phải ngồi tù ba năm, nếu biểu hiện tốt thì có thể ra ngoài sớm hơn. Cận Phong Sa là người tốt, hiền lành và chân thật, ai có thể nghĩ đến sẽ ra xảy ra việc này chứ?”

Hồ Vĩnh Chí thở dài một hơi, những cảm xúc tiêu cực cùng thể hiện ra: “Tôi đến gặp mặt Cận Phong Sa, dường như anh ấy già đi chục tuổi. Anh ấy biết cô cứu anh ấy nên buồn bã không nói chuyện.”

“Vậy sao.” Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, không có một chút cảm xúc nào.

Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, cô vẫn luôn nghĩ đó là đạo lý.

Nếu không phải lúc trước Cận Phong Sa cứu Tiểu Ngự, lại cẩn thận chăm sóc không bao giờ lơ là thì cô cũng không rảnh rỗi đi giúp anh ấy thoát tội. Mọi chuyện đều có nhân có quả, nói tóm lại người tốt thì vẫn có lợi.

Lúc này, Triệu Ngọc Phương lại nói thêm: “Đúng rồi, còn có một người si tình tên Cận Giai Giai. Khi cô ấy biết Cận Phong Sa ngồi tù thì mỗi ngày đều chạy đến đồn công an, còn muốn gánh tội thay cho anh ấy. Cô ây luôn mồm nói rằng Dư Hồng Mai là do cô ấy giết.”

Đuôi mắt Khương Chi khẽ nhướng lên, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Cận Giai Giai là một kẻ luyến ái, ngay cả phòng ở cũng sẵn sàng để lại cho cô. Cô ấy nguyện ý gánh tội thay giúp Cận Phong Sa cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là không biết hai người này có duyên ở bên nhau hay không.

“Vậy…” Hồ Vĩnh Chí vừa định nói thì khẽ liếc mắt nhìn thấy Tiểu Ngự đang đứng ở đầu cầu thang che miệng, nước mắt chảy dài.

Sắc mặt anh ấy khẽ thay đổi, nhìn Khương Chi: “Bà chủ, Tiểu Ngự…”

Khương Chi bình tĩnh, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Ngự đang im lặng run rẩy. Vốn dĩ cô không muốn giấu cậu bé chuyện này nhưng mà không biết nên nói với cậu bé thế nào để cậu bé tiếp nhận được sự thật này.

Sắc mặt Triệu Ngọc Phương cũng thay đổi, bỗng đứng dậy rồi lên tầng đón Tiểu Ngự.

Cô ấy mấp máy khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Cháu lại đây đi.”

Tiểu Ngự giống như không nghe thấy gì, vẫn ngồi tại chỗ che miệng không nhúc nhích, nước mắt rơi không ngừng.

Triệu Ngọc Phương thở dài, bế Tiểu Ngự đi xuống tầng rồi lấy giấy khẽ lau mắt cho cậu bé. Tiểu Ngự cũng không từ chối, trong ánh mắt có chút sợ hãi. Dường như cậu bé không còn là bông pháo nổ ồn ào trước đó.

Bộ dạng này của cậu bé thật sự khiến Triệu Ngọc Phương rất đau lòng. Cô ấy cũng nhìn Tiểu Ngự lớn lên nên biết tính cách của cậu bé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận