Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 966: Mở Mang Tầm Mắt

Chương 966: Mở Mang Tầm Mắt

Cận Phong Sa cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng mà anh ấy vẫn nhận thức được việc Hồ Vĩnh Chí cố gắng hết sức chạy trước chạy sau để giúp anh ấy giải quyết mọi chuyện trước đây, nói: “Vĩnh Chí, tôi không biết nói những lời nói dễ nghe, nhưng sau này có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi!”

Hồ Vĩnh Chí liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, khẽ lắc đầu: “Tất cả đều là do bà chủ bày mưu đặt kế. Nếu không tôi cũng không khả năng giúp anh.”

Hai người đang trò chuyện thì Thôi Tử Tiện cũng đã dừng xe trước cửa hàng đổ cổ.

Anh ta nhìn cửa hàng đồ cổ, cảm thấy có chút mới lạ. Hồ Vĩnh Chí cho rằng anh ta là khách hàng nên tạm thời dừng nói chuyện với Khương Chi mà chạy tới giới thiệu cho Thôi Tử Tiện, hy vọng có thể bán được đơn hàng nào đó.

Thôi Tử Tiện liếc mắt nhìn Khương Chi một cái. Anh ta thấy cô ngồi uống trà vô cùng thoải mái thì cũng không cắt ngang mà để Hồ Vĩnh Chí giới thiệu sản phẩm cho mình.

Khương Chi ngẩng nói với Mạnh Lam: “Mạnh Lam, anh ra cốp xe lấy đồ mang đến đây.”

Mạnh Lam đáp lời rồi đi ra ngoài lấy mấy túi hàng hóa lớn mang vào. Sau khi kiểm tra từng đồ vật không có vấn đề gì thì đặt lên kệ trưng bày. Lúc đầu nhìn mấy món đồ cổ lúc đầu không có gì xuất sắc thì giờ lập tức được nâng cấp hơn rất nhiều.

Hồ Vĩnh Chí thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cửa hàng đột nhiên có nguồn hàng phong phú. Trong khoảng thời gian này khách hàng liên tục lui tới cửa hàng, đến lúc ra về thì đa phần đều sẽ mang đi một món đồ. Nhưng hiện tại vẫn không có nguồn sản phẩm cung cấp cho cửa hàng khiến anh ấy sắp lo lắng tới bạc cả đầu rồi.

Cuối cùng Thôi Tử Tiện cũng mua một miếng ngọc trị giá ba vạn khiến Phó Đông Thăng ở bên cạnh không khỏi mở to mắt nhìn lại.

Ông ấy không thể ngờ một miếng ngọc nhỏ cỡ ngón tay cái lại có thể cao hơn lợi nhuận hàng tháng của nhà xuất bản của họ. Đây quả thực là một công việc kinh doanh một vốn bốn lời! Thật khiến ông ấy được mở mang tầm mắt!

“Có vẻ là cô sẽ ở lại Thanh Thị vài ngày, tôi sẽ ở khách sạn Cẩm Trình. Khi nào cô rời đi thì báo cho tôi biết”. Nói xong, Thôi Tử Tiện cầm miếng ngọc, vẫy tay về phía Khương Chi rồi xoay người rời đi.

Khi anh ta đến trấn Đại Danh Trấn thì cũng đã ở Thanh Thị mấy ngày rồi nên cũng không thấy xa lại với khách sạn Cẩm Trình.

Khương Chi nhìn tấm lưng thon dài của Thôi Tử Tiện và nheo mắt lại.

Người này khi thì rất có mắt nhìn, lúc thì lại giống một kẻ đần bướng bỉnh, có đôi khi thật khiến người khác khó có thể nhìn thấu được. Nhưng mà chỉ cần đợi đến Bắc Kinh, đưa anh ta trở lại thế giới kia thì mọi chuyện đều ổn thỏa, cũng không cần phải suy nghĩ xem anh ta là người như thế nào nữa.

Thôi Tử Tiện vừa rời đi thì bầu không khí có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Cận Phong Sa ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện với Tiểu Ngự, khi ánh mắt anh ấy nhìn xung quanh cửa hàng thì có chút cảm khái và thổn thức.

Lần đầu anh ấy gặp Khương Chi thì đã biết cô không thiếu tiền, nhưng lại không nghĩ tới cô kinh doanh nhiều lĩnh vực như vậy. Nhìn thế này thì biết cô không phải chỉ có chút tiền như anh nghĩ.

“Có phải mẹ con rất có bản lĩnh đúng không?” Tiểu Ngự ngồi ở trên đùi của Cận Phong Sa, bộ dáng rung đùi đắc ý của cậu nhóc nhìn rất gợi đòn.

Cận Phong Sa ngạc nhiên liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, hạ giọng, hơi tò mò nói: “Hiện tại con không ghét cô ấy nữa à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận