Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 552: Vân Mông

Chương 552: Vân Mông

Bên cạnh cha Vân là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng như sao, đồng tử đen sáng, khuôn mặt khá giống với Vân Tường, ông ấy nở nụ cười ấm áp sảng khoái, khiến bản thân rất nổi bật.

Người này có lẽ là anh trai của Vân Tường, Vân Mông.

Xét theo tuổi tác, Vân Mông hẳn là đã bốn mươi tuổi, lớn hơn Phó Đông Thăng hai tuổi, nhưng nhìn như thế này, nếu như nói ông ấy mới ba mươi tuổi thì cũng có người tin, dung mạo của hai anh em nhà họ Vân không thể chê vào đâu được.

Cha của Vân Tường liếc nhìn bà ấy rồi đột nhiên cười lạnh nói: “Còn về làm gì? Tôi còn tưởng rằng tôi chết rồi cô cũng không về nhà đâu.”

Đôi mắt Vân Tường ươn ướt, bà ấy lẩm bẩm: “Cha, anh cả.”

Vân Mông đứng dậy, ông ấy mỉm cười vỗ vỗ vai Vân Tường, đôi mắt cũng ửng đỏ, nhưng ông ấy kiềm chế rất tốt, ông ấy nói: “Được rồi, trong nhà có khách, đừng nói mấy chuyện khác nữa, có chuyện gì chúng ta đóng cửa rồi nói với nhau.”

Vân Tường vội vàng gật đầu, kéo Khương Chi lại và nói: “Cha, anh cả, hai người đã xem bản thiết kế của bà chủ Khương của tụi con chưa? Thế nào? Hai người có thể xây giống y hệt được không?”

Cha Vân Tường trừng mắt nhìn bà ấy: “Cô hiểu cái rắm về chuyện xây nhà ấy, vào phòng với mẹ cô đi.”

Vân Tường không dám nói thêm gì nữa, bà ấy có mắt nhìn mà lập tức đi vào phòng bếp rót trà.

Vân Mông nhìn Khương Chi, ông ấy hơi ngạc nhiên: “Bà chủ Khương đúng là trẻ tuổi thật.”

Có một câu ông ấy không nói, cô gái này không chỉ trẻ trung, mà còn xinh đẹp tài hoa nữa.

Ông ấy cũng đã xem bản thiết kế, hình dáng bên ngoài đơn giản, trang nhã, đường nét gọn ghẽ mượt mà, tràn đầy tính nghệ thuật, ông ấy mới chỉ nhìn thấy một ngôi nhà như vậy ở nước ngoài, mặc dù mẹ ông ấy đã nói từ lâu rằng bà chủ Khương không giống một người phụ nữ nông thôn, nhưng đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.

Người phụ nữ trước mặt có làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng, vòng eo thon thả, khí chất cả người không phàm tục, xinh đẹp không thể diễn tả.

Hơn nữa, cô còn là bà chủ Khương của Nhà xuất bản Thanh Phong Du, đồng thời là tác giả của tiểu thuyết “Anh Hùng Xạ Điêu” nổi tiếng, những danh hiệu như vậy chất chồng lên đầu một người phụ nữ, đủ để biết cô rực rỡ lóa mắt như thế nào.

Người phụ giống như thế này, thật sự đúng là người đầu tiên ở trấn Đại Danh.

Khương Chi mặc cho ông ấy quan sát, cô cũng không thấy xấu hổ mà chỉ vào ghế sô pha nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi?”

Vân Mông sửng sốt, chiêu đổi khách thành chủ của cô khiến ông ấy sững sờ, gật đầu nói: “Đương nhiên.”

Cha Vân Tường vẫn đang ăn bánh bao, tâm trí không đặt vào Khương Chi và Vân Mông mà cứ nhìn về phía phòng bếp, nước mắt lấp lánh ở sâu trong đôi mắt của ông ấy, dù sao thì ông ấy cũng không phải là người cáu kỉnh như người ngoài nghĩ, ông ấy là người khẩu xà tâm phật.

Vân Mông là một người rất chuyên nghiệp, ông ấy đưa ra một số phương án hoàn chỉnh hơn dựa trên bản thiết kế.

Khương Chi lần lượt trả lời, hai người trò chuyện vui vẻ, một lúc sau, kế hoạch xây nhà đã được quyết định, cô cũng giao hết vật liệu cho Vân Mông xử lý, thứ nhất, cô không có thời gian để lo mấy chuyện đó, thứ hai, có Vân Tường ở đây, dùng người thì không nghi ngờ.

Sau khi tính toán cẩn thận, nếu như xây trọn bộ khu đình viện, bao gồm cả nội thất thì phải tốn hơn mười tám ngàn bảy trăm đồng.

Khương Chi không hề keo kiệt, sau khi ký hợp đồng, cô đã đặt cọc mười ngàn đồng.

Khương Chi sảng khoái như vậy nên Vân Mông cảm thấy có thiện cảm với cô, ông ấy cười nói: “Bà chủ Khương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xây căn nhà này thật tốt, chẳng qua là vẫn phải làm phiền cô dẫn chúng tôi đến đó một chuyến.”

Khương Chi gật đầu: “Đương nhiên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận