Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 406: Có Thể Xuất Viện

Chương 406: Có Thể Xuất Viện

Ba mẹ con quay lại bệnh viện.

Khương Chi lấy giấy bút ra viết bản thảo một lúc, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ở một bên chơi xe hơi nhỏ.

Một đêm này không có chuyện gì xảy ra cả.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi lại chạy vòng quanh bệnh viện hai vòng, dùng nguyên liệu còn lại của hôm qua nấu bữa sáng đơn giản.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua thức dậy rất sớm, vì đây là lần đầu tiên hai anh em được tham dự tiệc sinh nhật của bạn nên rất hào hứng. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai anh em rất ngoan ngoãn, tự giác đánh răng, rửa mặt, chải đầu, ăn sáng.

“Mẹ, mẹ nói Hồ San San có thích quà con tặng không?” Tiểu Qua vừa ăn cháo rau xanh, vừa không yên lòng hỏi ý mẹ mình.

Khương Chi gật đầu nói: “Tất nhiên rồi.”

Cô vừa nói xong, bác sĩ Lương cũng vừa đến đây, ông ấy nói ngày mai mình có một ca phẫu thuật nên hôm nay muốn thay thuốc cho Tiểu Diệu sớm hơn.

Khương Chi cũng không có ý kiến gì, cô dẫn hai đứa bé đến phòng thay thuốc.

Những vết phỏng trên người Tiểu Diệu đã được thu nhỏ rất nhiều, sau khi cậu bé được thay thuốc, băng bó xong, bác sĩ Lương còn cười nói: “Khả năng phục hồi của đứa nhỏ rất tốt, theo tôi thấy không cần phải đợi một tuần nữa đâu, có thể xuất viện ngay rồi. Vì mùa hè sắp đến nên sau khi xuất viện thì phải tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, biết không?”

“Cảm ơn bác sĩ Lương.” Khương Chi gật đầu, trên gương mặt cô nở nụ cười rất chân thành.

Họ đã ở bệnh viện huyện Thấm này rất lâu rồi.



Trên đường đến xưởng luyện thép, Khương Chi đạp chiếc xe đạp 28 inch, chở hai anh em.

Cô đặt cái giỏ ở tay lái, trong giỏ là một ít bánh trái cô đã mua ở thương thành, cũng không đắt lắm nhưng nếu đem chúng đến bữa tiệc sinh nhật của một đứa bé mà nói, số bánh trái này được xem là hàng sang, dù sao giữa cô và Hồ San San cũng không tính là quá thân thiết.

“Anh ba, chúng ta sắp được về thôn Khương Gia rồi!” Trên đường đi, Tiểu Qua vui mừng không thôi.

“Ừm.” Đôi mắt hạnh của Tiểu Diệu cũng cong lại vì vui vẻ. Với Tiểu Qua mà nói, về thôn Khương Gia là một việc qua quýt bình thường nhưng với Tiểu Diệu mà nói, đó đúng nghĩa là quay về nhà. Đã lâu rồi cậu bé chưa được trở về thôn Khương Gia, đó là nơi cậu bé được sinh ra.

Khương Chi mỉm cười: “Về nhà thì mẹ sẽ đưa các con đi học, được không?”

“Vâng.”

“Vâng.”

Hai đứa bé đồng thanh thốt lên, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Anh cả cũng đi!”

Tâm trạng của ba mẹ con vô cùng vui vẻ, như gió xuân ấm áp nhưng tâm trạng tốt này lại tan thành mây khói khi vừa đến xưởng luyện thép.

Trước cổng xưởng có rất nhiều người, tất cả đều là công nhân của xưởng.

Khương Chi kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua, khi ba mẹ con còn chưa đến gần thì đã nghe tiếng khóc lóc than trời trách đất của bà Anh: “Vì sao con trai tôi phải trộm vật liệu thép? Không thể nào! Các người dựa vào cái gì mà đòi sa thải nó?”

Đám công nhân đứng xung quanh cũng chỉ trỏ vào trong.

“Thật sự không ngờ Cận Phong Sa lại là một người như vậy.”

“Trong xưởng không báo công an cũng xem như đã hết lòng với anh ta rồi, tốt xấu gì cũng là công nhân hơn mười năm qua ở xưởng thép.”

“Bớt nói vài lời đi! Cận Phong Sa làm sao có thể vào được nhà kho? Theo tôi thấy nhất định có chuyện mờ ám trong này.”

“…”

Khương Chi lắng nghe tiếng mọi người bàn tán thì trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Cận Phong Sa trộm vật liệu thép trong nhà kho?

Tội danh này cũng không nhỏ, một khi được chứng thực thì quãng đời còn lại của anh ấy đều phải đối mặt với lao lý nhưng Cận Phong Sa là loại người này sao?

Khương Chi tự nhận mình rất có khả năng nhìn người, tính tình Cận Phong Sa trung thực, tuy bề ngoài nhìn anh ấy dữ tợn nhưng trên thực thế anh ấy không phải người gây chuyện, thật chất bên trong con người anh ấy còn có chút mềm yếu. Cận Phong Sa có thể vì tiền mà trộm vật liệu thép trong kho hàng sao? Không thể nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận