Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1000: Thăm Dò

Chương 1000: Thăm Dò

Khương Chi đến đây cũng không thông báo cho Thi Liên Chu, hiện tại anh ấy đang bị bang phái Yamaguchi nhắm đến, tốt hơn hết là nên bớt lộ diện lại, may mà Mạnh Lam biết chỗ ở tạm của Thi Liên Chu và Nguy Di, có thể trực tiếp dẫn cô đến đó.

Bây giờ cô chỉ mong hai người họ an toàn, không xảy ra chuyện gì là được.

Mạnh Lam không nói được ngôn ngữ của nước Nhật, may mà cô vẫn có thể giao tiếp được mấy câu, nếu không việc đi nhờ xe cũng là một chuyện rất rắc rối.

Phố Aomori (phố Thanh Sâm).

“Hai người họ ở đây?” Khương Chi nhìn ngôi nhà nho nhỏ chật chội trước mắt thì có chút khó hiểu, như vậy không giống phong cách của Thi Liên Chu, anh ấy là người thích hưởng thụ, thật sự có thể nhượng bộ ở một nơi như này sao?

Hơn nữa Nguy Di cũng không giống người sẽ nhượng bộ như vậy, hai ông lớn này đồng ý ở đây đã nằm ngoài dự đoán của cô.

“Ông chủ nói là ở đây.” Mạnh Lam gãi đầu, mặc dù anh ấy cũng cảm thấy có chút khó tin.

Khương Chi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đi gõ cửa, cẩn thận một chút.”

Cô cũng không quên sự hỗn loạn trước khi Thi Liên Chu cúp điện thoại, có lẽ là đã bị người của bang phái Yamaguchi nhận ra.

Mạnh Lam gật đầu, lấy súng từ thắt lưng ra, lên đạn rồi chậm rãi đến gần, gõ lên cánh cửa của ngôi nhà nhỏ.

Khương Chi cũng ẩn mình trong bóng tối, quan sát động tĩnh trong nhà nhỏ, hiện giờ đã là đêm khuya, không phải thời điểm thuận lợi để đến chơi, cô chỉ có thể cầu nguyện Thi Liên Chu và Nguy Di vẫn chưa rời khỏi nơi này.

Không lâu sau, trong phòng vang lên một giọng nói: “Ai vậy?”

Nghe được giọng nữ nhẹ nhàng quyến rũ này, sắc mặt của Khương Chi và Mạnh Lam đều thay đổi.

Không nói đến Thi Liên Chu và Nguy Di đều không phải là người ham mê sắc đẹp, cho dù hai người họ không phải thì cũng không thể nào đến tận Nhật Bản để tìm bạn gái được, nếu không thì nhân phẩm của hai người họ cũng chẳng ra gì.

Phản ứng đầu tiên của Khương Chi không phải là nghi ngờ, mà là lo lắng.

Thi Liên Chu và Nguy Di chắc chắn đã rời khỏi đây.

Mạnh Lam cũng nghĩ tới vấn đề này, anh ấy nhanh chóng lui xuống bên cạnh của Khương Chi, hai người đứng trong bóng tối nhìn người từ trong nhà bước ra.

Đó là một người phụ nữ mặc kimono truyền thống của Nhật Bản, dáng người đẫy đà, chỗ lên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo, trên mặt của cô ta là lối trang điểm độc đáo của các geisha nước họ, trông có vẻ hơi kỳ lạ trong đêm tối.

“Ai vậy?”

Người phụ nữ nói tiếng Nhật Bản, đứng ở bên cánh cổng gỗ nhìn ngó xung quanh.

Sắc mặt của cô ta dần dần cảnh giác, lập tức đóng cửa gỗ lại, đôi chân đi guốc gỗ vội vàng chạy trở vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, bên trong còn truyền ra âm thanh khóa cửa.

Trong mắt Mạnh Lam lóe lên sự lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, có vấn đề.”

Trong lòng Khương Chi cũng trầm xuống, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Chúng ta phải thăm dò một chút.”

Cách cư xử của người phụ nữ đó rất kỳ lạ, không giống như những người bình thường, có lẽ cô gái đó là mai phục được bang phái Yamaguchi sắp xếp ở đây, dùng để đánh lạc hướng mọi người, cô nhất định phải xác định xem liệu Thi Liên Chu và Nguy Di có ở trong đó hay không.

“Bà chủ, cô ở lại chỗ này, để tôi đi xem!” Mạnh Lam nói xong, cũng không đợi Khương Chi phản ứng lại, đã nhanh nhẹn đi về phía ngôi nhà nhỏ kia, Khương Chi mím môi, cả người đều trở nên căng thẳng.

Thân thủ Mạnh Lam nhanh nhẹn, hai tay bám vào bức tường cao bằng nửa người, nhẹ nhàng lấy đà nhảy vào trong sân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận