Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 535: Tính Cách Như Pháo Nổ

Chương 535: Tính Cách Như Pháo Nổ

Lúc này, Hổ Tử bất mãn đi đến trước mặt Khương Chi, dùng ngón tay chỉ vào mình, giọng nói rất tức giận: “Vì sao mẹ không gọi tên của con? Mẹ lại gọi con là Hồ Tử! Tất cả bốn anh em đều đã đổi tên rồi, vì sao vẫn gọi con là Hổ Tử?”

Khương Chi không nhịn được cười, cô cũng không nhịn được khi Hổ Tử lải nhải liên tục như thế: “Được rồi, Tiểu Ngự, Tiểu Ngự được chưa?”

“Vì sao mẹ lại hỏi được chưa? Có phải mẹ đang bất mãn không? Thái độ của mẹ với lão nhị rõ ràng không phải như vậy! Chắc chắn vì mẹ cảm thấy con đã không ở cùng với lão Cận nữa nên mới đối xử với con một cách tùy ý, đúng không?” Tiểu Ngự trừng mắt nhìn Khương Chi, giọng nói cũng phì phò.

Khương Chi bị cậu nhóc chọc cho buồn cười, cô khẽ nhéo vào má cậu nhóc: “Tiểu Ngự, tính tình của con. Con lại quên Cận Phong Sa đã dặn dò con cái gì rồi à?”

Nghe vậy đôi mắt đang trừng lên của Tiểu Ngự chậm rãi hạ xuống, cậu nhóc chắp tay sau lưng rồi đi ra cửa.

Khương Chi thấy vậy thì lấy hộ khẩu ra: “Nếu đã không muốn nghỉ ngơi thì chúng ta lập tức đi làm hộ khẩu thôi, được không?”

Tiểu Tông khẽ gật đầu, còn chủ động cầm tay cô.

Tiểu Diệu nhìn một lát, cậu bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, mẹ dẫn theo tất cả bọn con đi thì không tiện, con và Tiểu Qua sẽ ở nhà chờ đợi, mọi người đi đi!”

Khương Chi cau mày, cô do dự hỏi: “Có thể không?”

Tiểu Diệu gật đầu rất chắc chắn, cậu bé kéo tay Tiểu Qua, nghiêm túc nói: “Con sẽ chăm sóc Tiểu Qua thật tốt, bọn con chỉ ở trong phòng chứ không đi đâu cả.”

“Vâng! Con sẽ nghe lời anh ba, mọi người đi đi ạ!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Qua cũng cười toe toét, cậu bé vừa cười vừa nói.

Khương Chi gật đầu. Cô vừa dẫn Tiểu Tông ra khỏi cửa thì thấy Tiểu Ngự đang ở ngoài sân trả lời Vân Tường, có lẽ do Vân Tường xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng nên Tiểu Ngự cũng không còn dáng vẻ con nhím xù lông như thường ngày nữa, thái độ của cậu nhóc rất lễ phép.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, Vân Tường đã lập tức lên tiếng chào hỏi, trên gương mặt xinh đẹp của bà ấy cũng đầy ý cười.

“Bà chủ, xem như cô đã trở về rồi, chắc không đi nữa đúng không? Cô có thích căn phòng đó không? Có thứ gì còn cần tôi chuẩn bị cho không?” Thái độ của Vân Tường đối với Khương Chi rất tôn kính, trong lòng bà ấy biết rõ, người trước mặt này chính là người đã kéo bà ấy ra khỏi đầm lầy.

“Căn phòng rất tốt, không cần chuẩn bị thứ gì khác nữa đâu. Trái lại tôi có một việc cần bà hỗ trợ. Bây giờ tôi phải đưa hai đứa bé này đi làm hộ khẩu, nhờ bà trông chừng hai đứa bé còn ở trong phòng giúp tôi, được không?” Khương Chi thấy Tiểu Ngự vẫn còn nhìn chằm chằm vào Vân Tường.

Vân Tường gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là được! Đúng lúc bây giờ tôi cũng đang rảnh rỗi.”

Khương Chi gật đầu, chào bà ấy rồi dẫn Tiểu Ngự và Tiểu Tông rời khỏi ngõ hẻm Trúc Lan.

Khoảng cách từ nơi này đến sở cảnh sát cũng không tính là xa, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút. Gió xuân thoáng thổi qua mặt rất dễ chịu, Tiểu Ngự liên tục nhìn trộm Khương Chi, hành động của cậu nhóc rõ ràng đến mức Tiểu Tông cũng có thể nhìn ra.

Cậu bé dừng chân lại, nhìn Tiểu Ngự nói: “Anh cả, con mắt chuyển vô cùng nhanh!”

Nghe vậy, thoáng chốc mặt mày của Tiểu Ngự cũng đỏ bừng, lập tức giống như một con mèo xù lông lên, phản bác lời nói của em trai mình: “Làm gì có! Em đừng nói mò!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận