Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 745: Thăm Người Thân

Chương 745: Thăm Người Thân

Đan Uyển khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cái gì, sau này mọi người đều là chị em dâu. Nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể đến tìm chị nhé.”

Khương Chi liếc nhìn cô ấy nhưng không nói gì.

Khi họ đang thì thầm nói chuyện trong phòng bếp thì ở trong viện Thi Ninh Chu với Thi Nam Châu cũng không rảnh rỗi.

“Ba, vì sao ba lại muốn xin lỗi dì Khương Chi chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thi Nam Châu tràn đầy nghi ngờ và tò mò.

Thi Ninh Chu mỉm cười khẽ sờ bím tóc của Thi Nam Châu, lắc đầu nói: “Cô ấy là thím út của con, sau này không được gọi sai nữa.”

Thi Nam Châu trầm mặc một lát rồi ngước mắt lên nhìn Thi Ninh Chu: “Vậy Tiểu Qua và những người khác có cùng về Bắc Kinh với chúng ta không? Sau này con có thể thường xuyên chơi cùng với họ không?”

“Đương nhiên.” Thi Ninh Chu mỉm cười khẽ gật đầu.

Vừa dứt lời, Tiểu Qua lập tức cõng cặp sách trên lưng từ bên ngoài chạy vào, vừa chạy vừa reo lên: “Mẹ, mẹ, mẹ tìm được anh trai chưa? Anh trai đã về chưa? Tại sao anh trai lại không đi học? Mẹ?”

Tiểu Qua nhìn thấy Thi Nam Châu ở trong sân nhà mình nhưng đây là lần đầu tiên trên gương mặt cậu bé không có ý cười. Tiểu Qua nhìn ngó xung quanh mà không thấy Tiểu Ngự thì trong nháy mắt, sắc mặt của cậu bé trở nên ủ rủ, cũng không còn lòng dạ nào đến chào hỏi mấy người Thi Ninh Chu.

“Tiểu Qua? Làm sao vậy? Em vừa mới nói tới Tiểu Ngự sao?” Thi Nam Châu đi về phía Tiểu Qua, cô bé tò mò hỏi.

Tiểu Qua ủ rủ gật đầu mà không lên tiếng.

“Anh cả còn chưa trở lại sao?” Tiểu Diệu kéo tay Tiểu Tông, thở hồng hộc, quét mắt nhìn một vòng, giọng nói cũng không được tốt lắm.

Thi Ninh Chu nhìn mấy đứa bé, sắc mặt anh ấy nghiêm lại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không thấy Tiểu Ngự sao?”

Dì Lý đi theo phía sau mấy đứa bé, vốn dĩ bà ấy đang rầu rĩ, lo sợ và bất an nhưng giờ lại nghe Thi Ninh Chu hỏi thì tâm trạng bị đè nén trong lòng lại sụp đổ một lần nữa, vành mắt bà ấy đỏ lên: “Tiểu Ngự… Đứa nhỏ đó đã lén bỏ đi.”

Mặc dù Khương Chi đã nói Tiểu Ngự không có việc gì cả nhưng vì cậu nhóc chưa trở về nên dì Lý vẫn tự trách mình.

Thi Ninh Chu vẫn chưa phản ứng kịp, anh ấy cau mày: “Thế nào gọi là lén bỏ đi chứ? Dì nói rõ ràng xem!”

Bây giờ, bốn đứa bé đã trở thành đầu quả tim của bà cụ, nếu xảy ra chút vấn đề gì đó đều có thể để lại hậu di chứng rất nghiêm trọng, vả lại mấy đứa bé này còn là cháu ruột của anh ấy, cho dù thiếu đi một đứa bé nào cũng là chuyện lớn.

Khương Chi nghe thấy tiếng động thì từ nhà bếp đi ra, sắc mặt cô rất bình tĩnh: “Tiểu Ngự chỉ đi thăm người thân thôi, qua mấy ngày nữa, nhóc con đó mới trở về.”

“Người thân sao?” Thi Ninh Chu sững sờ.

Khương Chi không giải thích gì thêm, cô chỉ nói: “Ăn cơm thôi!”

Tiểu Qua tin tưởng Khương Chi nhất, nếu mẹ mình đã nói đi thăm người thân thì chắc chắn chính là như vậy, cậu bé đặt quyển sách xuống, bĩu môi nói: “Anh cả thật là, tự mình chạy ra ngoài cũng không dẫn chúng ta theo!”

Tiểu Diệu im lặng không nói gì, chỉ liếc nhìn Tiểu Qua.

Nhà họ có người thân nào sao?

Ban đầu Thi Ninh Chu muốn hỏi thêm gì đó nhưng nhìn thấy thái độ của Khương Chi nên không hỏi nữa. Cô là người làm mẹ, cũng không thể không đối xử tốt với con mình, ở chỗ của em dâu này, anh ấy vẫn nên nói ít làm nhiều thì hơn.

Mấy cái sủi cảo hoa hòe trắng tròn mập mạp vừa được đặt lên bàn, vẫn còn nóng hôi hổi khiến Tiểu Qua hoàn toàn quên luôn Tiểu Ngự.

Sủi cảo ăn với nước dấm vừa thơm vừa cay, chỉ cần cắn một cái, nước súp sẽ lập tức tràn trong miệng, mùi thịt thoang thoảng, mùi hoa hòe thơm ngát tỏa ra khắp khoang miệng, cộng thêm vỏ bánh sủi cảo mềm dẻo ở bên ngoài, không cần nói đến người lớn mà mấy đứa bé cũng yêu thích không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận