Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 764: Đừng Sợ

Chương 764: Đừng Sợ

Bóng đèn không bóng trong phòng cấp cứu sáng liên tục trong ba tiếng đồng hồ.

Lúc trời tờ mờ sáng, Khương Chi được đẩy ra khỏi phòng mổ.

Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, đôi môi thậm chí còn không có một tia máu nào, trông có phần rợn người.

“Cô ấy thế nào?” Thi Liên Chu híp đôi mắt phượng, anh nhìn bác sĩ rồi nói giọng nói trầm thấp.

Bác sĩ do dự một chút, ông ấy cau mày nhìn Thi Liên Chu, rất không hài lòng với thái độ của anh, Tạ Lâm vội vàng bước đến nói: “Haha, bác sĩ, thật xin lỗi, bà chủ của chúng tôi gặp chuyện, ông chủ là người lo lắng hơn ai hết, anh ấy không có ý gì đâu, chỉ là quá mức sốt ruột mà thôi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt bác sĩ dịu đi một chút.

Anh ấy nhìn Thi Liên Chu, ngập ngừng nói: “Chúng tôi đã giữ được mạng sống cho cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần truyền dịch mấy ngày rồi ở lại bệnh viện theo dõi là được. Nhưng. . . Chúng tôi không thể đảm bảo cô ấy có thể tỉnh lại được hay không.”

Thi Liên Chu nheo mắt lại, trong giọng nói có chút tức giận: “Lời này của ông có ý gì?”

Bị bắn vào vai, sao lại nặng đến thế?

Bác sĩ cũng bực bội nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị rồi, hơi thở của bệnh nhân cũng ổn định hơn không ít, theo lý mà nói thì tác dụng của thuốc gây mê sắp hết rồi, người cũng nên tỉnh lại, nhưng mà bây giờ tôi thấy hình như cô ấy không có ý muốn tỉnh lại.”

Tạ Lâm sợ Thi Liên Chu lại nói thêm gì đó chọc tức bác sĩ, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vậy phải làm sao để cứu người?”

Bác sĩ lắc đầu: “Cũng có những bệnh nhân hôn mê như thế này, mọi người cần ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, giao tiếp với cô ấy, hồi phục thần kinh não giúp cô ấy tỉnh lại. Loại chuyện này cũng không chắc chắn lắm, tóm lại người nhà cũng cần bình tĩnh, ổn định về mặt cảm xúc” .

Bác sĩ vừa nói vừa liếc nhìn Thi Liên Chu.

Ông ấy thầm nghĩ, đẹp trai thì giỏi lắm à?

Lúc này, viện trưởng đến rồi.

Bác sĩ sửng sốt, vội vàng chào hỏi: “Viện trưởng?”

Viện trưởng không để ý đến ông ấy, mà đi thẳng đến chỗ Thi Liên Chu, đưa tay về phía anh, chào hỏi: “Anh Thi, sao lần trước anh xuất viện mà không báo cho tôi biết, để tôi tự mình làm thủ tục xuất viện cho anh.”

Thi Liên Chu đã bình tĩnh lại, khách sáo gật đầu với viện trưởng, bình tĩnh nói: “Vợ tôi bị bắn trúng phải nằm viện, cần bác sĩ hội chẩn, làm phiền viện trưởng Phương sắp xếp.”

Viện trưởng Phương sửng sốt: “Bị bắn phải nhập viện?”

Nhưng ông ấy nhìn Thi Liên Chu và phản ứng rất nhanh, ông ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Thi đừng lo lắng, bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho phu nhân. Bác sĩ Vương, lập tức gọi tất cả bác sĩ phẫu thuật đến hội chẩn ngay lập tức!”

Bác sĩ trước đó đã phẫu thuật cho Khương Chi hơi ngừng lại rồi nhìn Thi Liên Chu với vẻ bối rối.

Ông ấy không dám đặt câu hỏi, sau khi nghe thấy lời của viện trưởng, ông ấy vội vàng đáp: “Được.”

Nhân lúc viện trưởng gọi các bác sĩ đến, Thi Liên Chu bước đến bên giường, nhìn Khương Chi, người đang im lặng và bất tỉnh nằm trên giường, một tia u ám hiện lên trong mắt đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng mím chặt, anh đưa tay ra nắm những ngón tay lạnh băng của cô.

Đôi mắt đen của anh phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Thi Liên Chu bỗng nhiên cúi đầu, môi lạnh lùng ấn xuống, bao phủ lấy môi cô.

Hai người ở rất gần nhau, nhưng anh gần như không thể nghe thấy tiếng đập của trái tim cô, sự nhận thức này khiến anh cảm thấy khó kiềm chế sự bực bội trong lòng, rõ ràng khi hai người bọn họ chia tay thì cô vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?

Thi Liên Chu giơ đôi bàn tay tinh tế lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Khương Chi.

“Đừng sợ, anh đến rồi đây”.

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha Cả nhà, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận