Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 568: Thầu Núi

Chương 568: Thầu Núi

Dứt lời, Khương Chi đã đi thẳng đến nhà Khương Đức Hải.

Đúng lúc Điền Hoán Mai vừa bước ra tưới rau ở sân trước, bà ấy nhìn thấy Khương Chi thì vui mừng thốt lên: “Cháu gái, trở về rồi hả?”

Thật ra hai người họ cũng mới gặp nhau vào mấy ngày trước nhưng bởi vì mỗi lần nhìn thấy Khương Chi đến thì đều có chuyện tốt nên dần dần Điền Hoán Mai đã tự xem Khương Chi giống như thần tài, sự nhiệt tình của bà ấy dành cho Khương Chi còn nhiều hơn với con gái ruột của mình.

Khương Chi gật đầu nói: “Thím, chú Đức Hải có ở nhà không ạ?”

“Có, có, ông ấy còn đang ngủ kia kìa, cháu vào trong nhà ngồi!” Điền Hoán Mai vừa cười vừa nói.

Khương Chi vừa mới vào nhà thì Khương Dược Tiến đã lập tức vọt ra như một quả pháo nhỏ, vừa nhìn thấy người đến là Khương Chi, cậu nhóc cũng ngẩn người, một lúc sau mới nghi ngờ hỏi: “Dì Khương Chi, cháu còn tưởng nhà dì đã dọn đi rồi. Tiểu Qua đâu rồi ạ? Cậu ấy không đi học sao?”

Nhắc đến người bạn Tiểu Qua, Khương Dược Tiến còn bất mãn bĩu môi. Đã lâu rồi cậu bé cũng không thấy Tiểu Qua quay lại.

Khương Chi khẽ cười nói: “Tiểu Qua còn đang ở trấn Đại Danh, không phải nhà của dì đã bị sập rồi sao, vì vậy mà dì không thể quay về đây, nếu cháu có thời gian rảnh rỗi thì đến trấn Đại Danh tìm Tiểu Qua chơi, được không?”

“Thật sao? Cháu thật sự có thể đến trấn Đại Danh tìm Tiểu Qua chơi sao?” Khương Dược Tiến cực kỳ vui mừng.

Với mấy đứa bé mà nói, có thể lên thị trấn chơi luôn là chuyện vui vẻ, giống như Tiểu Qua trước đây cũng vậy.

“Tất nhiên!” Khương Chi khẽ gật đầu.

Trong lúc họ nói chuyện thì Khương Đức Hải cũng nghe thấy tiếng nói mà đi ra, nhìn thấy người đến là Khương Chi, ông ấy lập tức cười: “Chú nghe giọng nói thì nghĩ sao giống của cháu như vậy. Nhà cháu thế nào rồi? Bao giờ thì bắt đầu xây dựng?”

“Cháu tìm được người phù hợp thì bắt đầu ngay ạ. Đúng rồi chú Đức Hải, cháu đến thông báo với chú một tiếng, trước khi nhà được xây xong thì cháu không có cách nào để quay lại thôn được, trước đây cháu đã đóng tiền cho Tiểu Qua đi học ở trường tiểu học trong thôn nhưng bây giờ đứa nhỏ không học được, chú có thể nhường suất học đó lại cho đứa bé khác trong thôn chúng ta không?”

Khương Chi chậm rãi nói.

Cô chuẩn bị để bốn đứa bé đến nhà trẻ trong thị trấn nhưng nếu bỏ không xuất học đã đóng tiền rồi kia thì lãng phí quá, mà trong thôn thì có rất nhiều đứa bé phải ở nhà vì không có tiền đóng học phí, vì vậy không bằng cô cứ tặng lại cho người khác thì hơn.

Khương Đức Hải nghe Khương Chi nói thì lẳng lặng gật đầu.

Ông ấy ngẫm nghĩ một lát, nói: “Người thích hợp để được nhận xuất này cũng không phải ít. Được rồi, để chú đi hỏi thăm.”

Khương Chi gật đầu, trầm ngâm nói: “Vâng, vậy chuyện này cháu đành nhờ chú Đức Hải. còn một vấn đề nữa là ngọn núi Chi Tử sau thôn chúng ta, cháu có thể nhận thầu không ạ?”

Khương Đức Hải sững sờ, hoảng hốt nói: “Nhận thầu núi? Cháu nhận thầu núi làm gì?”

Vào những năm 80, việc nhận thầu núi hoang vẫn chưa được lưu hành, tất cả mọi người đều có thể tùy ý lên núi thu hoạch, nhà nào có tiền dư dả mà thầu núi chứ? Vả lại cũng không có người nào xem trọng những thứ trên núi cả.

Bình thường mọi người cũng chỉ lên núi hái rau quả dại về ăn, từ đó cũng không thấy được cơ hội buôn bán nào.

Khương Chi cười khẽ, tùy ý nói: “Cháu nghĩ núi hoang cứ để đó thì vẫn là một vùng hoang dại, mà còn là một ngọn núi lớn như thế nên cháu muốn rào lại, trồng một ít cây ăn quả, nuôi một số con gà, vịt, gia súc thì tốt hơn rất nhiều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận