Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 587: Tình Yêu Khó Nói

Chương 587: Tình Yêu Khó Nói

Chỉ mới được một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau, Vân Tường dẫn theo cha mẹ đến xin Khương Chi giúp đỡ.

“Bà chủ, tôi…….” Vân Tường có chút xấu hổ không biết nên nói thế nào, vẻ mặt cảm thấy hổ thẹn.

Sắc mặt Khương Chi lạnh lùng, cũng không nói những lời cay nghiệt gì, chỉ liếc nhìn bà ấy một, bình tĩnh nói: “Về chuyện của anh trai bà, tôi cũng không thể giúp gì được, ông ta giống như một kẻ điên đến phá hoại cửa hàng của tôi, chỉ riêng việc này thôi cũng nên phải nhận một chút trừng phạt.”

Đầu của Vân Tường càng thấp hơn, đứng sang bên cạnh cũng không mở miệng nói lời cầu xin gì.

Mẹ Vân Tường vốn dĩ cũng không trông mong vào con gái của mình, bà ấy lau nước mắt, bước lại gần, dáng vẻ giống như già đi 10 tuổi.

Bà ấy nói: “Bà chủ Khương, coi như tôi cầu xin cô, xin cô hãy bảo cảnh sát thả Vân Mông ra đi, thằng bé cũng chỉ lo lắng cho mẹ của cô……cho vợ chồng dì nhỏ và anh em họ của nó thôi, cũng không có ý xấu gì, cầu xin cô nể mặt Tường Nhi, thả thằng bé ra đi.”

Cha Vân Tường cũng không nói gì vô nghĩa, chỉ đẩy một xấp tiền đến trước mặt cô.

Khương Chi liếc nhìn một cái, hơi nhướng mày, số tiền này phải được hơn một vạn.

“Bà chủ Khương, chúng ta là họ hàng, mong cô có thể giơ cao đánh khẽ, tính cách của Vân Mông quá nóng nảy, nhưng thằng bé không phải là người xấu.” Mẹ Vân Tường vừa nói, lại không nhịn được mà bật khóc.

Bà ấy vốn dĩ đã lo lắng cho gia đình em gái đến mức ăn không ngon ngủ không yên rồi, bây giờ lại đột nhiên biết chuyện con trai mình bị bắt đưa về đồn cảnh sát, tin tức này chẳng khác gì nghe thấy sấm sét đánh giữa trời quang, gia đình bà ấy đã lâu rồi không gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy.

Ánh mắt Khương Chi lạnh nhạt, đếm ra 1 vạn, số tiền còn lại thì đẩy trở về, nói: “Tôi không giúp được, chẳng lẽ mấy người cho rằng đồn cảnh sát là do tôi mở sao? Có thể dễ dàng thả người ‘gây rối trật tự xã hội’ ra như vậy?”

Mẹ Vân Tường giật mình, nước mắt rơi lã chã, ôm mặt khóc khản cả giọng.

Cha Vân Tường hút một điếu thuốc lá sợi, mím môi kéo mẹ Vân Tường cầm tiền rời đi, cũng không cầu xin thêm cái gì.

Vân Tường mím môi nhìn bóng lưng già nua của cha mẹ mình, ngồi trên ghế không nhúc nhích.

“Tôi không thể giúp được.” Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh viết bản thảo, cho dù Vân Tường có lên tiếng cầu xin đi chăng nữa, cũng không có tác dụng gì.

Vân Tường lắc đầu, cô ấy khẽ cắn môi nói: “Anh trai tôi, có phải anh ấy thích Giang Noãn Xuân hay không?”

Khương Chi nghe được những lời này thì hơi nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc, cô không ngờ tâm tư của Vân Tường lại tinh tế như vậy, đã nhiều năm không về nhà, nhưng chỉ dựa vào những chi tiết nhỏ lại có thể phát hiện ra chuyện này.

“Anh trai tôi, ngày thường cũng không phải như vậy, hình như anh ấy chỉ trở nên nóng nảy khi nhắc đến chuyện nhà dì……À không, là chuyện của Giang Noãn Xuân.” Vân Tường cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi đã từng hỏi mẹ mình, lúc Giang Noãn Xuân kết hôn, anh trai tôi cũng không đến dự, hôm sau liền dẫn theo bạn gái người nước ngoài về nhà, từ đó trở đi, trong vấn đề tình cảm cá nhân liền có chút…….”

Vân Tường mím môi: “Yêu mà không thể ở bên nhau luôn là một chuyện khiến người ta cảm thấy đau khổ.”

Khi nói ra những người này, người bà ấy nghĩ đến đầu tiên là Phó Đông Thăng.

Đúng vậy, bà ấy biết rõ Phó Đông Thăng có tình cảm với mình, đáng tiếc, bà ấy đã định sẵn không thể đáp lại tình cảm như vậy.

Khương Chi không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Bản thảo trong tay cô viết trong《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, phần sau khi Mục Niệm Từ luận võ với Dương Khang, trái tim của cô ấy đều đặt hết lên người của Dương Khang, đi theo hắn ta suốt cả chặng đường.

Có đôi lúc tình cảm chính là như vậy, cần có người phải chủ động trả giá nhiều hơn.

Giống như Mục Niệm Từ đối với Dương Khang vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận