Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 707: Không Có Ai Ở Nhà

Chương 707: Không Có Ai Ở Nhà

Khương Chi thầm than thở một tiếng.

Tình cảm của Tiểu Ngự dành cho Cận Phong Sa rất sâu sắc, cũng không biết Thi Liên Chu ở trong tiểu thuyết đã dùng cách gì để đưa Tiểu Ngự trở về.

Khương Chi không nhớ được nội dung của đoạn này, cô chỉ biết sau khi Tiểu Ngự trở về thủ đô thì suốt ngày chỉ kết bạn với những thành phần không tốt, hoàn toàn biến thành một gã công tử bột ăn chơi trác táng, thanh danh của nhà họ Thi cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng theo.

Nhưng rốt cuộc Tiểu Ngự làm sao để quay về thủ đô thì Khương Chi hoàn toàn không nhớ.

Cô cho rằng vì Tiểu Ngự bị bắt cóc, trong lúc cậu bé sợ hãi và yếu ớt nhất mới chấp nhận cô một lần nữa nhưng cho dù là như vậy thì tình cảm của cậu bé đối với Cận Phong Sa vẫn sâu sắc và cậu bé hoàn toàn không muốn xa rời Cận Phong Sa.

Vậy trong nguyên tác, vì sao cậu bé đồng ý rời khỏi huyện Thấm, rời khỏi Cận Phong Sa chứ?

Khương Chi nheo mắt lại suy nghĩ.

Lẽ nào có liên quan đến Cận Phong Sa, thậm chí là có liên quan đến Dư Hồng Mai?

Trong lúc Khương Chi suy nghĩ thì đột nhiên Tiểu Ngự đã khóc thành tiếng.

Khương Chi ngước mắt nhìn sang, cô chỉ thấy nhóc con ngồi xổm trước cửa phòng đã đóng chặt, chôn đầu lên đầu gối, nghẹn ngào gào lên, trông giống như một đứa bé không tìm thấy nhà mình, vừa cô đơn vừa đáng thương.

Trong lòng Khương Chi cảm thấy chua xót nhưng cũng buồn cười. Cô bước lên ôm Tiểu Ngự vào lòng mình.

“Mẹ… Mẹ!” Tiểu Ngự ôm chặt cổ Khương Chi, nước mắt theo gương mặt cậu bé làm ướt cổ áo của cô.

Tiểu Ngự khóc rất lâu, cuối cùng cũng chịu dừng lại nhưng cậu bé vẫn thút tha thút thít, lau nước mắt nói: “Vì sao lão Cận không có ở đây? Có phải ông ấy đã dọn đi rồi không? Có phải con sẽ không được gặp lại ông ấy nữa không?”

Vừa nghĩ đến việc mình sẽ không thể nào gặp lại lão Cận được nữa, Tiểu Ngự lại có dấu hiệu sắp khóc rống lên nữa rồi.

Khương Chi đau đầu nói: “Anh ta vẫn phải đi làm, bây giờ không ở nhà cũng rất bình thường.”

Nghe vậy Tiểu Ngự lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Khương Chi, giống như cậu bé đã kịp phản ứng trở lại rồi nên ngừng khóc ngay lập tức.

Có lẽ vì tiếng đập cử vừa rồi của Tiểu Ngự quá lớn nên hàng xóm của Cận Phong Sa đã nhô đầu ra, nhìn thấy bóng lưng của Khương Chi và Tiểu Ngự thì tò mò hỏi một câu: “Các người tìm ai vậy?”

Tiểu Ngự ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người từ nhà bên cạnh thì kích động gọi: “Thím!”

Hàng xóm nhìn thấy Tiểu Ngự cũng ngẩn người, chỉ mới mấy ngày không gặp mà cách ăn mặc của Tiểu Ngự rất khác so với lúc còn ở xưởng luyện thép, phải nhìn rất lâu cô ấy mới do dự hỏi: “Cương Thiết sao?”

“Là cháu ạ!” Tiểu Ngự lập tức nhảy khỏi ngực Khương Chi.

Cậu bé chạy đến trước mặt người hàng xóm kia, kéo vạt áo cô ấy, chỉ tay về phía nhà của Cận Phong Sa: “Thím, lão Cận đâu rồi ạ? Có phải lão Cận đã đi làm rồi không? Cháu nghe nói ông ấy sắp kết hôn nên mới cố ý trở về, thím có biết ông ấy sắp kết hôn không?”

Lời Tiểu Ngự nói hơi lộn xộn nhưng hàng xóm cũng không để ý.

Cô ấy ngước mắt lên nhìn Khương Chi, lại nhìn đến Tiểu Ngự, rồi đưa tay xoa đầu cậu bé, ánh mắt cũng có chút đồng tình, cô ấy không trả lời thẳng vấn đề mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải cháu đã theo mẹ mình về nhà rồi sao? Thế nào lại trở về đây rồi?”

Tiểu Ngự gấp gáp nói: “Vì cháu biết lão Cận sắp kết hôn nên mới trở về. Thím, thím mau nói cho cháu biết có phải lão Cận đang đi làm không? Ông ấy vẫn chưa kết hôn với Dư Hồng Mai kia đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận