Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1064: Mẹ Thật Xinh Đẹp

Chương 1064: Mẹ Thật Xinh Đẹp

Chuyện của Thi Hoàn Chu và Cao Nguyên Hương cứ kết thúc như vậy.

Một ngày trước khi diễn ra đám cưới, Cao Nguyên Hương dọn ra khỏi đại viện, ở tạm trong khách sạn.

Hôm nay, là ngày Khương Chi đi thử váy cưới.

Chiếc váy trắng tinh khôi được may thành vô số nếp gấp, một tầng lụa mỏng tạo thành một lớp mờ ảo trên chiếc váy xếp li, phần eo cũng sử dụng một lượng lớn vải tuyn và diềm xếp nếp, khiến vòng eo của cô trông càng thêm thon gọn và quyến rũ hơn, bụng bầu mới được hai tháng nên vẫn chưa lộ rõ.

Khăn trùm đầu trắng như tuyết, uốn lượn phía sau lưng cô, đung đưa nhẹ nhàng theo những bước đi của Khương Chi, giống như một nàng tiên bước ra từ sóng biển.

“Oa, mẹ thật xinh đẹp!” Tiểu Qua ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, vẻ mặt vui mừng nhìn Khương Chi, đứa trẻ này một chút cũng không biết khiêm tốn và giấu giếm viết như thế nào, dáng vẻ cực kỳ tự hào.

Tiểu Ngự cũng có chút ngại ngùng, khuôn mặt to bừng, vươn tay cào cào vạt váy của Khương Chi.

“Anh hai, mẹ đẹp đúng không?” Tiểu Diệu nắm lấy tay Tiểu Tông, hướng dẫn cậu bé nói chuyện.

Tiểu Tông im lặng một lát, mới từ từ gật đầu.

Tiểu Diệu cười toe toét, mặc dù anh hai không lên tiếng khen ngợi, nhưng đối với cậu bé thì cái gật đầu này cũng coi như là một tiến bộ rất lớn rồi.

Khương Chi nhìn bản thân trong gương, hàng mi cong cong, hơi mỉm cười.

Cô sắp kết hôn.

Phải đến khi đứng trước gương, nhìn bản thân mặc váy cưới thì cô mới thực sự thấu hiểu điều này.

“Thật xinh đẹp!” Ôn Hoa Anh xách túi xách từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Khương Chi thì bà ấy không khỏi mỉm cười.

“Mẹ.” Khương Chi nhẹ giọng gọi một tiếng.

Bởi vì chuyện của Thi Hoàn Chu, trong khoảng thời gian này, cả tâm hồn và thể xác của Ôn Hoa Anh đều cảm thấy mệt mỏi, ngày nào cũng đi sớm về muộn, một bà cụ trước đây luôn vui vẻ, tràn đầy sức sống, nay cũng hiếm khi nở nụ cười.

Bà cụ thay dép lê, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng chỉnh lại khăn voan cho cô, hỏi: “Ồ, lão ngũ mang váy cưới về rồi à? Thằng bé đâu rồi?”

Khương Chi dịu dàng nói: “Liên Chu đến nhà máy dược phẩm rồi.”

Trong khoảng thời gian này, thuốc của nhà máy dược phẩm cung không đủ cầu, cô vừa mới mua thêm một lô nữa.

“Nhà máy dược phẩm Vạn Chu đúng không? Mẹ biết! Khoảng thời gian này nó cực kỳ nổi tiếng, mấy người bạn thân của mẹ biết nhà mày đó là do lão ngũ mở, đều liên tục khen ngợi thằng bé!” Lúc bà cụ nhắc đến chuyện này, tinh thần đều tốt hơn rất nhiều.

Một bà cụ đã tầm tuổi như bà ấy, không còn quan tâm đến việc ăn diện nữa, mà là quan tâm đến tiền đồ của con cái, xem con cái nhà ai có tương lai rộng mở hơn!

Khương Chi cười khẽ, gật đầu nói: “Liên Chu rất lợi hại.”

Cô hoàn toàn không hề có cảm giác ‘công lao’ của mình bị Thi Liên Chu cướp mất. Lúc trước họ quyết định mở nhà máy dược phẩm cũng không phải chỉ để kiếm lợi nhuận, chủ yếu là muốn đem các loại thuốc đặc biệt trong trung tâm thương mại hệ thống ra bên ngoài, để giảm bớt sự ốm đau của nhân dân cả nước.

Bà cụ lại cảm thấy tự hào gật đầu, còn thuận miệng nói: “Ừm, thằng bé còn tốt hơn nhiều so với lão tứ.”

Tuy nhiên, vừa nói xong, khuôn mặt của bà ấy lại trầm xuống, giống như bị bao phủ bồi một lớp mây đen.

Điều mà bà ấy không nhắc đến là mấy ngày nay, mấy người chị em của bà ấy đều âm thầm dò hỏi chuyện đứa con trai thứ tư của bà ấy, bà ấy chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận