Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 889: Cùng Tần Số

Chương 889: Cùng Tần Số

Ân Đình vừa đi, cơ thể căng thẳng của Triệu Cam Đường lập tức được thả lỏng. Cô ấy quay đầu nhìn Khương Chi. Tuy rằng hai người đã rất lâu không gặp và có chút xa lạ, nhưng khi Triệu Cam Đường nói chuyện với Khương Chi vẫn có chút thân quen và ấm ức.

Cô ấy nói: “A Chi, tại sao cô nhìn thấy tôi lại không vui chút nào vậy?”

Khương Chi nhìn xem Triệu Cam Đường. Cô ấy vẫn cho người ta cảm giác điềm tĩnh thoải mái như mới gặp lúc ban đầu.

Trong lòng cô thở dài. Cô có thể lạnh nhạt đối đãi với người nhà họ Hoắc và người nhà họ Ân, nhưng đối với Triệu Cam Đường là người luôn xem cô là bạn bè thì cô thực sự không có cách nào lạnh nhạt được.

Khương Chi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười với Triệu Cam Đường, nói: “Không có gì không vui cả”.

Triệu Cam Đường vừa nghe xong, lập tức cười như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.

Cô ấy nắm lấy tay Khương Chi, nhìn xung quanh một lượt rồi thì thầm: “Tôi biết ngay, cô nhất định sẽ không vì nhà họ Hoắc mà xa lánh tôi, đúng không?”

Cô ấy nói xong thì nhìn Khương Chi với ánh mắt tha thiết, muốn nhận được một câu trả lời khẳng định.

Khoảng thời gian trước, hôn lễ của nhà họ Hoắc và nhà họ Ân đã bị quấy nhiễu dẫn đến hỏng bét. Tin tức ở Hồng Kông đã được phát sóng trong vài ngày. Mặc dù cô không ở nhà họ Hoắc lâu nhưng cô cũng biết tác động của sự việc này lớn như thế nào.

Dù hôn ước giữa hai nhà họ Ân và nhà họ Hoắc vẫn có hiệu lực nhưng cuối cùng vẫn bị mất hết mặt mũi.

Lúc cô ở nhà không chỉ một lần nghe ba mẹ nhắc đến sự tức giận của nhà họ Hoắc và nhà họ Ân nhưng do không chiếm được lý nên cũng không thể đi tìm nhà họ Thi ở đại lục để đòi một lời giải thích. Hơn nữa trong đó còn có sự tham gia của Hội Tam Hiệp, khiến tình hình càng thêm phức tạp.

Ở Hồng Kông, ngay cả những gia tộc hào môn như nhà họ Hoắc cũng không muốn chọc giận hội Tam Hiệp như tổ ong vò vẽ.

Tuy nhiên, việc Hoắc Thế Vinh đột ngột qua đời lại khiến Hồng Kông lại một phen hỗn loạn.

Khương Chi mím môi, không trả lời câu hỏi của cô ấy, sau khi trầm ngâm một lúc thì khẽ hỏi: “Vì sao cô lại đến thành phố Thanh?”

Triệu Cam Đường sửng sốt, vì sao cô ấy lại đến thành phố Thanh?

Cô ấy không phải là kẻ ngốc, đương nhiên cô ấy biết Khương Chi hỏi câu này là có ý gì. Cô ấy làm như vậy là vì nhà họ Hoắc muốn xa lánh cô ấy!

Triệu Cam Đường nghĩ vậy liền không nhịn được cắn môi, trong mắt có chút thất vọng nhưng vẫn nói: “Nhà họ Hoắc xảy ra chuyện, ba mẹ tôi buộc tôi ở lại nhà họ Hoắc để giải quyết những việc liên quan. Dù sao tôi cũng là vị hôn thê của Hoắc Thế Quang nên không thể làm ngơ được.”

“Cô biết tôi là người không thích giao tiếp với người nhà họ Hoắc. Ở nhà họ Hoắc, một ngày ba lần thắp hương bái linh, may mà cuối cùng tang lễ cũng kết thúc. Vì muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt và nhạy cảm của Hồng Kông nên tôi mới bay đến thành phố Thanh.”

“Tôi biết quan hệ giữa cô và nhà họ Hoắc không tốt nhưng tôi hy vọng cô đừng vì vậy mà không quan tâm đến tôi.”

“Bây giờ tôi vẫn chưa kết hôn với Hoắc Thế Quang, chỉ là đính hôn mà thôi. Vẫn chưa tính là người nhà họ Hoắc, phải không?”

Triệu Cam Đường nói những lời này với vẻ mặt thản nhiên. Cô ấy dường như sợ Khương Chi không tin bèn nắm chặt lấy tay Khương Chi, trên khuôn mặt điềm tĩnh còn mang theo chút hy vọng.

Từ nhỏ sức khỏe cô ấy đã không tốt nên không tham gia vào những trò chơi của các bạn đồng trang lứa, bạn bè cũng không nhiều.

Cô ấy luôn cảm thấy mình và Khương Chi có cùng tần số, nếu không hai người cũng sẽ không kết duyên ở trên máy bay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận