Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1041: Tạm Biệt

Chương 1041: Tạm Biệt

《 3 giờ 44 phút sáng, Hoắc Thế Chi tự sát ở trong tù》Tiêu đề cực lớn đập vào mắt cô. Khương Chi nheo mắt lại, không đọc tiếp nữa.

Cô không còn quan tâm đến nguyên nhân vì sao Hoắc Thế Chi tự sát. Sau phút thương xót ngắn ngủi ngày hôm qua, cô cũng đoán được kết quả cuối cùng của sự việc là như thế nào. Cho nên khi chuyện thực sự xảy ra, cô cũng không có cảm giác gì.

Từ thời điểm Hoắc Thế Chi gả cho n Đình thì kết cục của cô ấy cũng đã được xác định rồi.

Nhưng mà lần đầu gặp nhau, nhà họ Hoắc vẫn đang là một trong nhưng gia đình giàu có bậc nhất ở Hồng Kong. Ban đầu cuộc liên hôn của họ với nhà họ n để muốn bước lên tầm cao hơn, không ngờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà giống như đã trải qua rất nhiều sóng gió thăng trầm.

Hoắc Thế Chi từ một con gái của một gia đình giàu có liền trở thành một tù nhân chết trong nhà lao.

Rơi tới bước đường cùng như thế này khiến người ta nghĩ tới mà không khỏi thổn thức.

Buổi tối.

Thi Liên Chu và Nguy Di cùng trở về. Vẻ mặt của hai người bình tĩnh như thường lệ, giống như họ thật sự chỉ đi ra ngoài xử lý công việc. Vừa bước vào cửa, Nguy Di lập tức thản nhiên nói: “Chị dâu, Liên Chu có quá nhiều tiền. Khi hai người kết hôn thì tiền mừng của tôi sẽ… Ha ha.”

Khương Chi mỉm cười, không trả lời.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Nguy Di một cái, khi quay đầu nói chuyện với Khương Chi thì nói với giọng điệu dịu dàng: “Đồ đạc đã thu dọn xong rồi sao?”

Khương Chi gật đầu: “Em còn chuẩn bị một ít quà mang về biếu ba mẹ.”

Nguy Di cắn quả táo, nghe giọng điệu ân cần của Thi Liên Chu mà không khỏi rùng mình, háo hức nói: “Có phải đàn ông lấy vợ đều giống như cậu không? Từ đầu tới cuối giống như một người khác vậy?”

Anh ấy thật sự có chút không quen.

Khương Chi khẽ cười một tiếng, chợt hỏi: “Nguy Di, ngày mai anh thật sự không đi cùng chúng tôi sao?”

Ban đầu họ đã đồng ý cùng quay trở về Bắc Kinh, nhưng mà hội Tam Hợp còn có một số việc cần xử lý, cho nên phải sửa lại hành trình.

“Chuyện cho là quan trọng thì quan trọng, cho là không quan trọng thì cũng không quan trọng. Dù sao hai ngày này cũng không cần vội. Chi dâu yên tâm. Tôi nhất định sẽ đến tham dự lễ cưới của hai người và sẽ là phù rể đẹp trai nhất ở đó!” Nguy Di nói xong còn nháy mắt.

Từ sau khi vết bớt trên mặt được che đi thì anh ấy tự tin hơn nhiều, cũng không còn ủ rũ nữa.

Nghe thấy anh ấy nói vậy, Thi Liên Chu cười nhạt một tiếng, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Phù rể đẹp trai nhất ư?”

Nguy Di liếc nhìn Thi Liên Chu một cái, không phục mà nhìn Khương Chi: “Chị dâu, chị nói xem, lời nói của tôi có buồn cười chút nào không?”

Anh ấy cảm thấy khuôn mặt của mình rất đẹp trai, không kém chút nào so với người đang đứng trước mặt!

Khoé miệng Khương Chi giật giật. Cô không biết nên trả lời vấn đề khó khăn này như thế nào.

Thật ra Nguy Di rất đẹp trai. Nhưng mà nếu nói anh ấy là phù rể đẹp trai nhất thì có vẻ là nói hơi quá. Vì dù sao trước mặt anh ấy còn có Cố Tuyển.

“Ôi, đôi vợ chồng nhà này.” Nguy Di cười lạnh.

Sáng sớm, Nguy Di lái xe đưa bọn họ ra sân bay.

Anh ấy là thủ lĩnh của hội Tam Hợp nên mỗi khi xuất hiện đều rất hào hoa xa xỉ. Nhưng sáng nay khi đưa bọn họ đi, anh ấy lại lái một chiếc xe cũ kỹ bẩn thỉu, xem ra anh ấy vẫn còn ghi hận vụ việc “phù rể đẹp trai nhất” tối hôm qua.

Trước khi rời đi, Khương Chi khẽ vỗ vai Nguy Di, mỉm cười nói: “Chúng tôi đợi anh ở Bắc Kinh.”

Cô biết Thi Liên Chu là người không giỏi ăn nói. Dù có chia tay thì anh cũng sẽ không nói được lời nào dễ nghe.

Lần này, mọi người ở Nhật Bản nội ứng ngoại hợp phối hợp với nhau rất ăn ý, tìm được đường sống trong chỗ chết nên tình cảm cũng coi như là sâu sắc hơn. Với Nguy Di, cô cảm giác giống như là đang đối xử với em trai mình, mặc dù người này lớn hơn cô mấy tuổi.

Cổ họng Nguy Di lăn lộn một chút, gật đầu nói: “Ừ!”

Mấy người vẫy tay tạm biệt. Lúc gặp lại chắc chắn là ngày diễn ra đám cưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận