Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1062: Dứt Khoát Rời Đi

Chương 1062: Dứt Khoát Rời Đi

Khương Chi khẽ gật đầu.

Tuy an ủi như thế nhưng nhìn thấy Cao Nguyên Hương chảy nhiều máu như thế, có lẽ đứa nhỏ trong bụng phải chịu sinh non rồi.

Bây giờ cô cũng là phụ nữ đang mang thai, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Khương Chi vô cùng khó chịu.

Bệnh viện.

Lúc Khương Chi và Thi Liên Chu đến bệnh viện thì Cao Nguyên Hương đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Thi Hoàn Chu ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng giải phẫu, anh ta nhìn thấy máu trên mặt đất, cả người cũng run rẩy theo.

Hốc mắt của Ôn Hoa Anh đã đỏ bừng, bà ấy bước lên hai bước, nắm cổ áo Thi Hoàn Chu, kéo anh ta lên, giáng một bạt tai rất mạnh lên mặt Thi Hoàn Chu, giọng nói không nén được đau xót: “Thi Hoàn Chu! Nếu biết anh trở về sẽ có kết quả thế này, chẳng bằng anh cứ chết ở nước ngoài luôn đi!”

Một cái tát này đã tốn hết sức lực của Ôn Hoa Anh, bà ấy thở hổn hển, lùi lại hai bước.

“Mẹ!”

Thi Khâm Chu và Thi Ninh Chu cũng giật mình, họ vội bước lên đỡ Ôn Hoa Anh.

Xưa nay sức khỏe của bà cụ vẫn rất khỏe nhưng một cái tát này giống như đã dùng hết sức lực của bà ấy không thể đứng vững nữa. Xem ra chuyện hôm nay khiến bà ấy rất kích động.

“Mẹ!” Thi Hoàn Chu cũng bị dọa khiến đồng tử co lại, anh ta bước lên đỡ cánh tay Ôn Hoa Anh.

Sắc mặt Ôn Hoa Anh đã tái nhợt nhưng bà ấy vẫn mạnh tay đẩy Thi Hoàn Chu ra: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ anh!”

Thi Hoàn Chu lảo đảo, lưng đụng vào tường, anh ta chỉ cảm thấy tim mình đau dữ dội.

Thi Khâm Chu nhíu mày, nói: “Mẹ, con đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe của mình!”

“Đúng vậy, nơi này đã có bọn con trông chừng, chắc chắn không có chuyện gì đâu, mẹ mau đi kiểm tra sức khỏe của mình trước đã!” Thi Lam Chu bị dọa cho hoảng hốt. Ai mà ngờ ngày mọi người trong nhà sum vầy lại xảy ra chuyện phiền lòng thế này?

Đàm Vi Vi không đến đây, cô ấy phải ở nhà trông chừng mấy em nhỏ hơn.

Ôn Hoa Anh ngồi trên ghế, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ không đi đâu hết, mẹ ở đây chờ Nguyên Hương.”

Mọi người cũng không biết làm sao, chỉ đành vừa mong mỏi tin tức của Cao Nguyên Hương vừa chú ý đến bà cụ.

Khương Chi nhíu mày, đẩy cánh tay Thi Liên Chu: “Anh đi lấy cho mẹ một ly nước nóng đi!”

“Ừm.” Trái lại với mọi người ở đây, Thi Liên Chu không hề rối loạn như xe bị tuột xích, anh bình tĩnh quay người rời đi.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ.

Lúc bác sĩ vừa bước ra, Thi Hoàn Chu đứng bật dậy khỏi sàn nhà ngay lập tức: “Bác sĩ, thế nào rồi? Không sao chứ?”

Bác sĩ nói: “Không giữ đứa bé lại được, người lớn thì không sao, đợi một lúc nữa hết thuốc mê sẽ tỉnh lại.”

Đồng tử Thi Hoàn Chu co rút, hai tay cũng run theo.

Khương Chi đứng ở hàng sau, môi cô đã mím thành đường thẳng.

Cô cho rằng có lẽ đứa bé sẽ bị sinh non nhưng sau này chỉ cần được chăm sóc tốt thì vẫn còn sống sót, thế nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không giữ lại được.

Thi Liên Chu đạt bàn tay lên vai cô, anh không nói gì nhưng sự quan tâm trong mắt anh lại rất rõ ràng.

Mày của Khương Chi giãn ra, không suy nghĩ lung tung nữa.

*

Sau khi ông cụ trở về và biết được chuyện này, ông ấy gọi Thi Hoàn Chu vào phòng sách, dùng gậy gộc đánh đến khi Thi Hoàn Chu nôn ra mấy ngụm máu.

Sau cùng, Thi Hoàn Chu cũng phải nằm viện.

Sau khi tỉnh lại, Cao Nguyên Hương biết được đứa bé không còn nữa thì không có bất kỳ phản ứng gì, giống như cô ta đã biết được kết quả này từ sớm.

Thi Hoàn Chu bó thạch cao trên chân, nửa dựa vào giường, cẩn thận nhìn về phía Cao Nguyên Hương: “Xin lỗi em!”

Cao Nguyên Hương nhắm mắt dưỡng thần, cô ta thản nhiên nói: “Nếu anh muốn nghe tôi nói “không sao” thì tôi khuyên anh tỉnh lại đi! Tôi đồng ý ly hôn. Tiền, nhà cửa, xe anh đã quyết định cho tôi, tôi lấy tất cả.”

Những lời này của cô ta triệt để ngăn hết tất cả những gì Thi Hoàn Chu muốn nói vào trong cổ họng.

Anh ta nắm chặt tay, nói: “Được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận